Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 389: Lục Khiêm - Chú Lục của em có già không?

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:07:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Khiêm đến chuyện hỏi cưới!

Trong lòng Minh Châu dù cũng vui mừng, nhưng cô lớn tuổi hơn, cũng chút kiêu kỳ của phụ nữ.

Thế là cô lảng: "Anh hỏi cưới, liên quan gì đến em?"

Nói xong, cô cũng cảm thấy giả vờ quá đáng, ngượng ngùng, liền cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại.

Lục Khiêm lặng lẽ cô.

Một lúc , khẽ : "Nhà chỉ em là con gái, em xem hỏi cưới liên quan đến em ?"

Ngón tay Minh Châu khựng .

Rất lâu , cô chằm chằm màn hình, khẽ hỏi: "Lục Khiêm, đây là mơ ?"

"Không mơ! Minh Châu, chúng thể công khai!"

"Em thể với bất cứ ai, em là vợ ."

"Thước Thước học mẫu giáo, cũng thể cùng em đưa đón."

...

Khi những lời , dịu dàng, nhưng thoáng chút xót xa.

Những chuyện đời thường , với bình thường là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng với cực kỳ khó khăn.

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Minh Châu, thì thầm: "Sau khi dự án kết thúc, sẽ còn là ông Lục nữa, chỉ chú Lục của em."

Anh ôm cô lòng.

Khuôn mặt cô áp bụng , ở tuổi , vẫn giữ dáng .

Phẳng lì và săn chắc, dấu hiệu béo phì của đàn ông trung niên.

Minh Châu nhắm mắt .

Âu yếm một lúc lâu, cô mới khẽ : "Dù... dù kết hôn, em vẫn ."

Anh .

Anh nợ cô quá nhiều, sẽ nhốt cô trong nhà.

Cô gái nhỏ của lớn, trưởng thành, sẽ để cô như nữa.

Minh Châu khá hài lòng.

Cô lén lút giơ ngón tay, ngắm chiếc nhẫn kim cương bích đó.

Cô nũng nịu: "Anh thì, lớn tuổi , dù nhiều lễ vật hỏi cưới cũng ! Anh trai và chị dâu sẽ tặng em nhiều lắm, em và Thước Thước cần nuôi."

Lục Khiêm xong tức buồn .

Anh nhéo nhẹ má cô.

Trong lòng cô, chú Lục đến vợ con cũng nuôi nổi ?

"Lát nữa, chúng về căn hộ cũ nhé?" Anh khẽ .

Minh Châu dạo phố.

Cô và bên cũng mấy năm, thực sự công khai bên ngoài, từng .

Cảm giác , mới mẻ.

Lục Khiêm cùng cô, nhưng ở riêng hơn.

Hơn nữa, lúc nãy thực sự cô chọc tức.

Cô bảo già .

Rời nhà hàng, Lục Khiêm tự lái xe.

Minh Châu cũng còn là cô gái ngây thơ nữa, đàn ông về căn hộ riêng, cô cũng đoán ý đồ, nhưng rõ, cô càng tiện .

Chiếc xe thể thao màu đen qua quảng trường Tài Phú.

Lục Khiêm nhớ đêm giao thừa năm đó, rõ ràng thích cô, nhưng ngại tuổi tác và phận.

Mấy năm trôi qua, họ vẫn bên .

Minh Châu cạnh , nhận tâm trạng .

Cô khẽ hỏi: "Sao ?"

Lục Khiêm mỉm nhẹ, nắm tay cô, gì.

Chẳng mấy chốc, xe đến căn nhà nhỏ đường Quảng Nguyên.

Xuống xe lên lầu, cửa mở, bên trong bật lò sưởi nên lạnh.

Có lẽ vì quá lâu gần gũi, trong chuyện nam nữ, cả hai đều chút ngượng ngùng, hoặc thẳng hổ.

Lục Khiêm bật đèn, cởi áo khoác len: "Bật lò sưởi lên, ấm hãy cởi đồ."

Minh Châu cuộn tròn ghế sofa, tiếp tục chơi điện tử.

Giọng cô mềm mại: "Ai mà cởi đồ chứ!"

Lục Khiêm thầm.

Anh cũng để ý, ngược : "Bà trẻ nào như em, suốt ngày ôm điện thoại thế?"

Minh Châu sợ giật mất.

Cô hỏi : "Bà trẻ nào như em, khổ sở một nuôi con thế?"

Lục Khiêm: ...

Anh xoa xoa mũi, bật lò sưởi đun nước, đặt thêm rau củ, thịt và đồ ăn vặt, rõ ràng tối nay đến đây là quyết định tức thời.

Một lúc , nhân viên giao hàng mang đồ đến.

Người đàn ông bận rộn trong bếp.

Minh Châu lén , dáng cao ráo, thon gọn, từ lưng thực sự trẻ trung.

Cô nhăn mũi: Anh thực sự kiên nhẫn.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-389-luc-khiem-chu-luc-cua-em-co-gia-khong.html.]

Lục Khiêm dù cũng là đàn ông trưởng thành, địa vị.

Chút kiên nhẫn vẫn .

Anh thích cơ thể cô, thích chuyện nam nữ, nhưng cũng thích chăm sóc cô. Mỗi cô ăn món tự tay nấu, vẻ mặt thỏa mãn, đều vui.

Lúc nãy trong nhà hàng, cô ăn nhiều.

Anh nấu cho cô bát canh xương bò, thêm rau mùi và ít mì.

Cô gái trẻ chú ý dáng vóc, luôn ăn ít tinh bột.

Anh cũng chú ý.

Vân Vũ

Lục Khiêm xong, đặt lên khay, mang đến bàn ăn nhỏ.

Minh Châu ngửi thấy mùi thơm liền , thấy chỉ một bát, liền : "Sao ăn?"

Lục Khiêm cạnh cô, lấy điếu thuốc nhưng châm lửa.

Anh mỉm : "Anh vốn mặn mà với ăn uống."

Minh Châu nhớ , hình như Lục Khiêm ít ăn đêm, bữa chính cũng kiểm soát , chú trọng giữ gìn, cô liền khẽ mũi: "Đẹp trai để gì, lừa gái trẻ ?"

Lục Khiêm cũng giận.

Anh liếc cô: "Không lừa em ?"

Minh Châu mặt đỏ bừng, cô khỏi nhớ đầu gặp ở nhà họ Hoắc.

Là kinh ngạc !

Dù bây giờ, vẫn sức hút.

Văn vẻ đạo mạo, ai ngờ giường hung hãn như !

Nghĩ đến chuyện tục tĩu, cô dám lên tiếng.

Lục Khiêm hiểu cô nhất, quan sát một lúc, khẽ .

Ánh mắt , mang chút xâm lược, nhưng thực sự hành động, giống như d.a.o cùn g.i.ế.c .

Minh Châu chịu nổi.

Cô ăn chậm, bát , ngẩng đầu .

Lục Khiêm vẫn nhúc nhích.

Ngón tay thon dài nghịch điếu thuốc trắng, xoay qua xoay khiến mặt cô đỏ bừng...

Điếu thuốc trong tay Lục Khiêm khẽ lướt gương mặt mềm mại của cô, xuống cổ, khiến tim cô như nhảy ngoài.

Minh Châu giọng như sắp : "Anh thế."

Rõ ràng là đang trêu chọc.

Lục Khiêm thu tay , ngậm điếu thuốc môi, châm lửa.

Anh hít một khẽ: "Không thích ?"

Không thích, mà là chịu nổi, trình độ của cô kém quá xa, thế khiến cô cảm thấy bắt nạt...

Minh Châu gần như dám .

Lục Khiêm dậy, bế cô lên...

Minh Châu giật , chút hổ, tay cô giơ lên một lúc mới buông xuống, nắm lấy tay áo sơ mi của : "Thả em xuống."

Lục Khiêm dừng bước.

Anh cúi cô, giọng khàn đặc: "Em no , đến lượt chứ?"

No cái gì...

Cô đỏ mặt, tay chân đặt .

Quá lâu, quá lâu chuyện ...

Dù cô căng thẳng thế nào, vẫn Lục Khiêm đặt lên giường, thể chìm tấm nệm mềm, mũi ngửi thấy mùi bụi nhẹ, rốt cuộc lâu ở.

Lục Khiêm theo tư thế, hôn cô nhẹ nhàng một lúc.

Anh gương mặt đỏ ửng của cô, đầu lời tình tứ trần trụi: "Minh Châu, em lắm."

Dù là lời tình, nhưng cũng là lời thật lòng.

Anh em nhà họ Hoắc, ai cũng , rực rỡ.

Lúc , mái tóc đen như rong biển của cô trải ga trắng, cùng gương mặt như hoa phù dung, đến nghẹt thở.

nhỏ tuổi hơn nhiều, Lục Khiêm cưng chiều cô.

Anh hôn dọc theo gò má cô, mới thẳng dậy.

Anh cởi chiếc áo sơ mi xanh nhạt, trải lên ga giường.

Sau đó, thể cô nâng lên, đặt nhẹ nhàng lên mảng xanh đó.

"Lâu ngủ, sợ giường bọ." Anh giải thích.

Minh Châu mặt càng đỏ.

Lục Khiêm quỳ gối, từ xuống, bắt đầu yêu chiều cô.

Quần áo từng chiếc rơi xuống đất...

Cô ôm lấy cổ , khẽ : "Thực sự bọ ?"

Lục Khiêm khẽ.

Lúc , cô còn nghĩ đến chuyện đó...

Khi cô sắp , đàn ông áp sát tai cô, hỏi một cách tàn nhẫn: "Còn sợ bọ , hả?"

Minh Châu đ.ấ.m , nức nở.

Lục Khiêm chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, ai bảo cô sai...

Bảo già!

Đàn ông lớn tuổi, giỏi chiều chuộng cô gái nhỏ lắm!

Loading...