Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 387: Ôn Mạn - Em trao chính mình cho anh

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:07:06
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Mạn xong liền cúp máy.

Cô tiếp tục trò chuyện cùng Minh Châu. Minh Châu hỏi nhưng dám.

Kỳ lạ , rõ ràng Ôn Mạn kém cô một tuổi, mà bản cô với Lục Khiêm... xét theo một góc độ nào đó còn là dì của Ôn Mạn, dám hỏi thêm một câu?

Minh Châu trách quá yếu đuối.

Vân Vũ

Cô theo Ôn Mạn, đến khu vườn nhỏ phía biệt thự, nơi đó nhà kính trồng đầy hoa hồng trắng, chắc hẳn là do đại ca trồng cho Ôn Mạn.

Đại ca cũng lãng mạn đấy chứ!

Ôn Mạn dùng kéo cắt vài cành hồng, phối thêm lá cây, cắm thành mấy bó hoa xinh xắn.

Vô cùng mắt.

Cô thản nhiên : "Những bông hồng trồng, đủ để em chăm sóc ."

Minh Châu chậm hiểu, mãi mới nhận ý tứ trong lời .

Ôn Mạn yêu hoa hồng, nhưng chỉ nhận những bông do đại ca tặng.

Thế là cô bỗng thấy ghen tị...

Ôn Mạn ngẩng lên, thấy vẻ mặt đờ đẫn của Minh Châu, nhịn : "Đang nghĩ về hả?"

Minh Châu đỏ mặt.

Ôn Mạn suy nghĩ một chút hỏi: "Em đón em và Thước Thước về thành phố C đón Tết, em nghĩ ?"

Bình thường, Minh Châu tin tưởng cô.

Dù Lục Khiêm là của Ôn Mạn, nhưng Minh Châu vẫn tâm sự chuyện với cô.

chút dựa dẫm, tựa vai Ôn Mạn như một cô bé, ánh mắt đầy bối rối: "Chị dâu, em nghĩ ! Em , nhưng sợ một nữa dũng khí của em sẽ phụ bạc!"

Ôn Mạn dịu dàng vỗ nhẹ vai cô.

Minh Châu gì thêm, chỉ ôm lấy cô...

Hoắc Thiệu Lôi đón mấy đứa trẻ về nhà, tình cờ thấy cảnh , bảo Hoắc Tây và Sùng Quang tự chơi, bước đến chỗ họ. Vì đang ở ngoài trời, rút một điếu thuốc châm lửa, hít một : "Sao thế , còn nũng chị dâu nữa hả?"

Mắt Minh Châu đỏ hoe, ngượng ngùng .

Ôn Mạn liếc Hoắc Thiệu Lôi.

Vừa giận trách.

trong đó ẩn chứa sự dịu dàng chỉ vợ chồng mới hiểu .

Hoắc Thiệu Lôi từ từ hút thuốc, hai má hóp , toát lên vẻ nam tính.

Anh khẽ , ngại em gái đang ở đó, nhẹ nhàng vuốt má Ôn Mạn, động tác mà thường đây khiến cô khỏi xao xuyến.

Cô cúi đầu tỉ mỉ với lọ hoa, ánh mắt dịu dàng.

Hoắc Thiệu Lôi dập tắt điếu thuốc, sờ lên bụng cô, giọng khàn khàn hỏi: "Hôm nay nhóc ngoan ?"

Ôn Mạn gật đầu.

Đứa bé là con gái, ngoan.

Minh Châu chịu nổi, vội vàng bỏ chạy, nhường gian cho hai vợ chồng...

Em gái , Hoắc Thiệu Lôi càng kiêng dè.

Anh ôm eo Ôn Mạn từ phía , hai tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, áp sát tai thì thầm: "Nghe tặng hoa hả?"

Ôn Mạn nhíu mày: Sao ?

Rồi cô , vòng tay qua vai , mềm mại : "Anh đừng để ý! Cố Vân Phàm giờ ích mà."

Hoắc Thiệu Lôi đối phó Đinh Thành.

Anh suy nghĩ : "Có phức tạp quá ?"

Vẻ mặt lộ chút hung hãn, Ôn Mạn nhẹ nhàng xoa dịu nếp nhăn trán , giọng thấp: "Em đang nghĩ gì! Thiệu Lôi, chúng khác họ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-387-on-man-em-trao-chinh-minh-cho-anh.html.]

Hoắc Thiệu Lôi : "Phu nhân họ Hoắc, nhưng em thấy cách của em cũng chẳng lành gì!"

Nói xong, chợt trầm ngâm.

Anh nhớ đến Thanh Thủy đại sư.

Anh nghĩ, nếu Đinh Thành tạo nghiệp, Ôn Mạn gặp nạn, Thanh Thủy đại sư cũng chịu kiếp nạn .

Đinh Thành kết cục thảm hại.

Ôn Mạn ngẩng đầu lên, giọng dịu dàng: "Khi con sụp đổ, lòng họ dễ lộ nhất! Và em đang chờ khoảnh khắc Đinh Thành sụp đổ, lúc đó..."

Lúc đó cô sẽ giãi bày hết.

Hoắc Thiệu Lôi ánh mắt dịu dàng của cô, cảm thấy may mắn vì cô yêu sâu đậm.

Khi chỉ hai vợ chồng, mãi về chuyện vui, nên đổi chủ đề: "Sắp sinh nhật Thước Thước , em nghĩ nên tặng quà gì?"

Ôn Mạn yêu quý Thước Thước, càng yêu quý Minh Châu hơn.

Quà sinh nhật chỉ là cái cớ, thực nhân cơ hội tặng quà cho Minh Châu.

Ôn Mạn theo lên phòng ngủ chính tầng hai.

Trong phòng đồ một cánh cửa bí mật, mở là hàng tủ khoá, bên trong những bộ trang sức quý hiếm.

Ôn Mạn tỉ mỉ lựa chọn, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Hoắc Thiệu Lôi.

"Bộ ngọc lục bảo đỉnh cao thì ?"

"Hay là hồng ngọc hợp với Minh Châu hơn."

"Thiệu Lôi... em ?"

...

Ôn Mạn , bất mãn .

Hoắc Thiệu Lôi dựa tủ đối diện, hình cao ráo thư thái, liền lười biếng : "Không sinh nhật Thước Thước , em chọn đồ trang sức cho Minh Châu, đừng hư cô ."

Anh nóng bỏng.

Không kìm , tiến lên ôm lấy eo vợ, hôn cô.

Khi Ôn Mạn mang thai, mỗi mật, Hoắc Thiệu Lôi đều cẩn thận, dù chỉ là một nụ hôn cũng chú ý đè lên bụng cô.

Ôn Mạn bế lên tủ.

Cô ngẩng đầu hôn , cũng khá xao xuyến.

Cuối cùng, áp sát môi cô, thì thầm: "Ôn Mạn, em quá chiều con ."

Ôn Mạn nghịch khóa thắt lưng của .

"Bởi vì em hiểu lòng !"

Hoắc Thiệu Lôi nhướng mày, khuôn mặt điển trai toát lên vẻ quyến rũ của đàn ông trưởng thành.

Ôn Mạn mỉm : "Thực em cũng ý đồ riêng! Hoắc Thiệu Lôi, Tây Á sẽ thuộc về Hoắc Tây, Hoắc thị do Doãn Tư kế thừa, Thước Thước thì ?"

Hoắc Thiệu Lôi tự nhiên : "Không ?"

Ôn Mạn càng dịu dàng: "Vậy nên bây giờ em tặng nhiều cho Minh Châu cũng là lấy của nhà ngoại, em chỉ tặng trang sức cho Minh Châu, em còn tặng biệt thự cho Thước Thước, để bé cưới vợ!"

Cô cố ý , chọn trang sức.

Hoắc Thiệu Lôi xúc động vô cùng, ôm cô từ phía , "Em quá chiều con ! Em cho cái cho cái , em cho cái gì?"

Ôn Mạn dừng .

Một lúc , cô đặt tay lên tay , khẽ : "Em trao chính cho ."

Hoắc Thiệu Lôi gì thêm.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, cảm nhận sự bình yên ngọt ngào ...

Loading...