Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 384: Hoắc Thiệu Đình đến thành phố C

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:06:46
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm , Hoắc Thiệu Đình đến thành phố C.

Ôn Mạn hề .

Máy bay riêng hạ cánh lúc 10 giờ, 12 giờ trưa, Hoắc Thiệu Đình mặt tại nhà họ Lục. Quản gia thấy , vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy đại sảnh báo cáo: "Lão phu nhân, cháu rể đến ạ!"

Lão phu nhân họ Lục giật : Thiệu Đình đến?

Bà vội hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Sự lo lắng của lão phu nhân lý do.

Lục Khiêm ngủ với em gái nhà họ Hoắc, còn sinh một đứa con trai, bao năm nay lời giải thích, nhà họ Hoắc tức giận cũng là chuyện bình thường. Đừng đến đánh với Lục Khiêm nữa là !

Quản gia suy nghĩ một chút: "Nhìn sắc mặt vẻ !"

Lão phu nhân trong lòng lo lắng.

Lúc , Hoắc Thiệu Đình bước , cung kính gọi một tiếng: "Ngoại."

Lão phu nhân họ Lục ngạc nhiên.

Bình thường Thiệu Đình thường gọi bà là "lão phu nhân", hôm nay thế ? Bà hỏi, nhưng Hoắc Thiệu Đình đỡ bà về phía tiểu viện, giọng ôn hòa: "Có một chuyện, cháu riêng với ngoại."

Lão phu nhân yên tâm, mắng: "Thiệu Đình, giờ cháu cũng bắt đầu thần thần bí bí đấy."

Hoắc Thiệu Đình mỉm nhạt.

Đến tiểu viện nơi lão phu nhân ở, bốn phía một bóng , Hoắc Thiệu Đình từ trong n.g.ự.c lấy tấm ảnh, nhẹ nhàng đặt mặt bà.

Lão phu nhân đeo kính lão, chăm chú .

"Là ảnh cũ của ! Thiệu Đình, cháu ..."

Khi lật mặt , bà hỏi nữa, biểu cảm chút đổi vi diệu.

Như u sầu, như đau khổ, nhưng cũng ẩn chứa nỗi nhớ về quá khứ.

Chỉ thấy mặt : "Giai nhân như mộng, Khả Doanh."

Lão phu nhân họ Lục họ Tạ, Tạ Khả Doanh!

Giọng lão phu nhân run nhẹ: "Thiệu Đình, nét chữ nhận , chỉ mới nhớ tên là Khả Doanh."

Nói xong, đôi mắt bà ánh lên nước mắt.

Hoắc Thiệu Đình giọng trầm thấp: "Một vị đại sư nhờ cháu trao cho ngoại! Người ... , điều hối hận nhất trong đời là thể với ngoại một tiếng xin ."

Lão phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, thở dài: "Hắn cần gì! Thiệu Đình, vẫn chứ?"

Hoắc Thiệu Đình im lặng hai giây.

Lão phu nhân liền .

Quả nhiên, Hoắc Thiệu Đình đặt tay lên tay bà, khẽ: "Thanh Thủy đại sư viên tịch! Người cuối cùng nhớ đến là ngoại."

Đã mất ...

Lão phu nhân ngẩn , nhưng bà , chỉ nhẹ nhàng vuốt mấy chữ .

Giai nhân như mộng.

Thời trẻ, đó với bà quả thực xứng đôi, chỉ là hai nhà thù truyền kiếp, nhà đồng ý, còn mấy lời khó . Bà cũng là cương liệt, nửa năm gả về nhà họ Lục.

Người đó bỏ nhà , chùa.

Hiệu là Thanh Thủy.

Trong căn phòng ngủ cổ kính giản dị, yên tĩnh, lão phu nhân kêu.

Hoắc Thiệu Đình trong lòng bà dễ chịu.

Hắn kể mối liên hệ giữa Thanh Thủy đại sư và nhà họ Hoắc, lão phu nhân xong, mặt lạnh nhạt: "Hắn tưởng buông bỏ hết, cuối cùng vẫn là vì ."

Người cũ khuất, lão phu nhân một suốt nửa ngày.

Hoắc Thiệu Đình luôn ở bên.

Đến tối, Lục Khiêm trở về, nhà Hoắc Thiệu Đình đang ở, cũng bất ngờ.

Người nhà lão phu nhân tâm trạng , cháu rể đang ở bên, càng thêm ngạc nhiên, thế là mặt cũng kịp rửa, thẳng đến tiểu viện.

Cửa phòng ngủ khóa chặt.

Lục Khiêm gõ cửa bên ngoài, giọng vô cùng dịu dàng: "Lão phu nhân nhốt trong thế?"

Cánh cửa kẽo kẹt mở .

Người bước là Hoắc Thiệu Đình, thuận tay đóng cửa , khẽ: "Chú, để lão phu nhân ở một !"

Lục Khiêm cảm thấy .

Đi vài bước, nhịn hỏi: "Lão phu nhân ?"

Hoắc Thiệu Đình im lặng mấy giây: "Một cũ của lão phu nhân mất."

Lục Khiêm nghi ngờ.

Một lúc , đoán là ai, dù năm đó hai nhà đều là danh môn, chuyện xảy cũng khá lớn.

Hoắc Thiệu Đình vốn định đêm đó trở về thành phố B.

Hắn nhớ Ôn Mạn và lũ trẻ.

hiếm khi đến, Lục Khiêm giữ qua đêm: "Lão phu nhân trong lòng vui, trong nhà thêm cũng hơn, hơn nữa bình thường bà cũng quý cháu!"

Hoắc Thiệu Đình đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-384-hoac-thieu-dinh-den-thanh-pho-c.html.]

Lục Khiêm tự xuống bếp, xào mấy món ăn nhỏ.

Đêm lạnh như nước, Hoắc Thiệu Đình trong sân nhỏ gọi điện cho Ôn Mạn, báo cáo hành trình của .

Ôn Mạn điện thoại.

Giọng cô mềm mại: "Bữa tối chuẩn xong, về ăn ?"

Hoắc Thiệu Đình cởi một chiếc cúc áo khoác, nhỏ: "Em và các con ăn ! Anh đang công tác xa, lẽ về , tối ngủ thì bế Hoắc Tây chăn, đứa bé đó thích dính lấy em nhất."

Hắn công tác, Ôn Mạn nghi ngờ.

Cô chỉ dặn chú ý sức khỏe.

Hoắc Thiệu Đình giọng ngọt ngào của cô, trong lòng nhớ cô vô cùng, ngại lời ngọt ngào: "Ôn Mạn, mới một ngày mà nhớ em ."

"Em cũng ."

Hoắc Thiệu Đình trong lòng chấn động, đang chuẩn thêm vài câu.

Bên tai, vang lên giọng Lục Khiêm đầy chua chát: "Ngày ngày ở bên , mới một đêm chịu nổi ?"

Hoắc Thiệu Đình cúp máy, .

Hắn và Lục Khiêm uống chút rượu nhỏ, trò chuyện tâm sự.

Hoắc Thiệu Đình cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu đen, vài chén rượu , mặt ửng hồng.

Vô cùng trai.

Uống rượu xong, còn gò bó như thường ngày, tự nhiên hỏi: "Chú định khi nào cho Minh Châu và Thước Thước một mái nhà?"

Lục Khiêm bóp chén rượu, khổ.

Hắn với Minh Châu, lời hứa của cứ trì hoãn mãi, may là giờ còn nguy hiểm gì nữa.

Có lẽ vì nữ tính kiêu kỳ, Minh Châu chủ động như .

Còn , đợi đến Tết mới xử lý chuyện riêng.

Vân Vũ

"Tết !" Lục Khiêm chén rượu, khẽ.

Lục Khiêm rõ thái độ, Hoắc Thiệu Đình trong lòng vui.

Hắn tự tay rót rượu cho Lục Khiêm.

Hai trò chuyện vui vẻ.

Đêm khuya, Hoắc Thiệu Đình ngủ trong phòng của Ôn Mạn, Lục Khiêm đến tiểu viện của lão phu nhân, bà đang buồn nên ăn uống gì, tự tay gói bánh chưng cho bà.

"Lão phu nhân ăn chút !"

Lục Khiêm giọng dịu dàng: "Bà thăm, con sẽ đưa bà ."

Lão phu nhân phất tay.

trăng sáng ngoài cửa sổ, khẽ: "Hắn đoán kết cục vẫn như , đó là thực sự tự tại ! Lục Khiêm, quấy rầy nữa."

Lục Khiêm gật đầu: "Vậy cũng !"

Hắn hiếu thảo, đêm đó ngủ ghế sofa trong phòng ngủ của lão phu nhân.

Sáng sớm, Hoắc Thiệu Đình chuẩn rời .

Lục Khiêm nhờ mang theo một ít đồ, cho Minh Châu và Thước Thước.

Khi Hoắc Thiệu Đình về đến nhà, gần trưa.

Trong nhà khách, là em gái Khương Nhuệ - Khương Sanh, cũng là vợ của Chu Mộ Ngôn.

Khương Nhuệ là tình địch một.

Hoắc Thiệu Đình khỏi liếc Khương Sanh vài , Khương Sanh tính tình đơn thuần, chút sợ .

Ngồi lâu, cô chạy mất dép.

Hoắc Thiệu Đình chiếc xe thể thao trắng biến mất, cởi áo khoác, giả vờ hiểu: "Cô hình như sợ !"

Ôn Mạn liếc một cái.

Ánh mắt của như , Khương Sanh hiền lành, sợ cho ?

Hoắc Thiệu Đình cũng vội đến công ty.

Hắn ôm Ôn Mạn lòng, dịu dàng hỏi: "Khương Sanh đến việc gì?"

Ôn Mạn gật đầu.

"Cô Chu Mộ Ngôn mang vé đến, cuối tuần Chu Mộ Ngôn giải đua xe F1."

Hoắc Thiệu Đình : "Hắn sắp 30 , còn đua xe nữa! Anh thấy Khương Sanh chiều ."

Ôn Mạn nhẹ nhàng vuốt mặt : "Ghen tị ? Em cũng chiều mà, lúc mất trí nhớ em còn để luật sư!"

Nhắc đến chuyện , Ôn Mạn nghiêm túc : "Thiệu Đình, em thích luật sư hơn, đợi khi sinh đứa bé xong..."

Hoắc Thiệu Đình để cô hết.

Hắn nhẹ: "Anh chồng em hơn."

Là đàn ông, thể cho vợ con cuộc sống nhất, câu nệ chuyện gì.

Trước khi gặp Ôn Mạn, lý tưởng của là luật pháp, nhưng giờ bộ lý tưởng cuộc đời là Ôn Mạn và lũ trẻ.

Hơn nữa, chinh phục thương trường cũng mang cho cảm giác thỏa mãn lớn.

Loading...