Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 377: Hoắc Thiệu Đình khôi phục ký ức (1)

Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:04:40
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Mạn chằm chằm Đinh Thành.

Biểu cảm của Đinh Thành phản bội cô .

Không bằng chứng, Ôn Mạn cũng tốn thêm lời, cô chỉ nhẹ giọng : "Đinh Thành, thật từ đầu đến giờ, cô từng yêu ! Cô chỉ yêu chính bản mà thôi."

Với Đinh Thành, Cố Trường Khanh giống như một món đồ chơi thể .

Thứ tình cảm vốn méo mó từ lâu.

Ôn Mạn xong, đầu bước .

chậm, trợ lý Từ bên cạnh nhẹ nhàng đỡ lấy, bóng lưng cô thong dong, điềm tĩnh đến lạ.

Đinh Thành ghen tị đến mức biến sắc.

Ôn Mạn quá nhiều thứ!

Quyền thế, giàu , và cả những đàn ông yêu cô hết lòng.

Hôm đó, nếu Cố Hy Quang, Ôn Mạn chắc chắn còn sống, nếu cô biến mất, Đinh Thành sẽ thoải mái bao!

……

Tập đoàn Tây Á.

Hoắc Thiệu Đình ký xong những tài liệu tồn đọng, cửa sổ kính, tay cầm một tách cà phê.

Anh bên ngoài.

Bầu trời trắng xóa, dấu hiệu sắp tuyết rơi.

Trương thư ký phía , khẽ : "Ôn Mạn đến nghĩa trang, nhưng giờ cô về bệnh viện ."

Hoắc Thiệu Đình siết c.h.ặ.t t.a.y cầm tách.

Anh gì.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi.

Mấy ngày nữa là Giáng sinh, gia đình sum họp, nhưng những chuyện xảy cùng với giấc mơ đó, nghĩ, tâm trạng của Ôn Mạn hẳn sẽ phức tạp.

Hoắc Thiệu Đình thể hiểu sự phức tạp .

nghĩ, luôn tin lành mà cô .

Ví dụ như, khôi phục ký ức xưa.

……

Hôm , Ôn Mạn xuất viện.

Nhà họ Hoắc vốn định tổ chức tiệc lớn, nhưng vì Ôn Mạn đang mang thai nên hủy bỏ, chỉ sum họp tại nhà.

Dưới nhà, nồi lẩu dê chuẩn xong, mùi thơm khiến mấy đứa trẻ thèm thuồng chờ. Hoắc Thiệu Đình bảo chúng ngoan, tự lên lầu gọi Ôn Mạn xuống ăn.

Phòng khách tầng hai, máy sưởi ấm áp.

Ôn Mạn thoải mái dựa ghế sofa, đang một cuốn sách về nuôi dạy con.

Hoắc Thiệu Đình ở cửa, lặng lẽ quan sát.

Cô mặc một chiếc áo len rộng màu hồng nhạt, bên là chiếc váy hoa, lộ rõ bụng bầu, trái càng tôn lên vẻ nữ tính.

Dù thời gian qua ở bệnh viện, họ những khoảnh khắc mật.

cũng bằng ở nhà.

Hoắc Thiệu Đình bước tới, nhịn cúi xuống hôn lên gáy mềm mại của cô, khẽ trêu: "Đã sinh hai đứa , còn cái nữa?"

Ôn Mạn tự nhiên đáp nụ hôn của .

Sau một hồi say đắm, cô khẽ thì thầm: "Em bố của đứa bé cũng , thể để em vất vả."

Vân Vũ

Hoắc Thiệu Đình nhớ quá khứ.

Khi Ôn Mạn sinh Hoắc Tây, nhất quyết sang Anh đánh kiện, sáng hôm đó biệt thự xảy vụ nổ.

Khi Ôn Mạn sinh Doãn Tư, vì Sở Lâm, cô thậm chí nghỉ ngơi đầy đủ.

Giờ nghĩ , thấy xót xa vô cùng.

Hoắc Thiệu Đình xuống bên cạnh cô, áp trán : "Anh sẽ chăm sóc thật cho của các con, cô giáo Ôn yên tâm nhé!"

Ôn Mạn ngước mắt , hàng mi khẽ run.

"Cô giáo Ôn"...

Anh nhớ ?

Hoắc Thiệu Đình gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô lòng, lấy từ túi áo một thứ, đặt nhẹ tay Ôn Mạn: "Cái cho em, giữ lấy nhé."

Ôn Mạn cúi xuống.

Trong lòng bàn tay là một chiếc ổ khóa bình an ghép .

Chính là chiếc ổ khóa Cố Trường Khanh tặng cô.

Nếu nó, lúc đó lẽ cô còn mạng sống...

Ôn Mạn nhẹ nhàng vuốt ve: "Luật sư Hoắc nhà từ khi nào trở nên rộng lượng thế ?"

Cô gọi là "luật sư Hoắc", chứng tỏ cô quên giấc mơ đó.

Hoắc Thiệu Đình cô, khẽ : "Em xem, lúc nào rộng lượng?"

Ôn Mạn mỉm .

Hoắc Thiệu Đình vẻ mặt bình thản của cô, lòng dâng trào cảm xúc.

Anh chắc chắn yêu cô, nhưng khi khôi phục ký ức, cảm giác khác hẳn.

Những ngày tháng và Ôn Mạn bên , nhiều chuyện mà ngoài , nhật ký cũng ghi .

Những chuyện riêng tư đó, chỉ hai họ .

Hoắc Thiệu Đình đặt cằm lên vai Ôn Mạn, khẽ : "Giáng sinh chúng ngoài ăn tối nhé?"

Ôn Mạn lấy một chiếc hộp, cất món đồ .

Cô hỏi: "Anh định ?"

"Căn hộ."

Vừa thấy, mặt Ôn Mạn ửng hồng, bởi trong giấc mơ đó, họ nhiều ân ái trong căn hộ, giờ nhắc đến, chắc chắn ý .

Ôn Mạn cầm chiếc hộp.

sang hôn , vuốt ve khuôn mặt điển trai, khẽ gật đầu.

Hoắc Thiệu Đình vui mừng, nhưng cũng chút so sánh, kéo Ôn Mạn lòng hỏi nhỏ: "Ôn Mạn, trong lòng em, hơn Cố Trường Khanh ?"

Rõ ràng, họ ba đứa con.

vẫn cảm thấy bất an.

Khi đàn ông để ý đến , phụ nữ luôn cảm nhận , Ôn Mạn cũng tận hưởng cảm giác .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-377-hoac-thieu-dinh-khoi-phuc-ky-uc-1.html.]

Lúc xuống nhà ăn cơm, cô yên tâm hỏi: "Chân ?"

Hoắc Thiệu Đình trực tiếp bế cô lên: "Bế em xuống lầu, chắc chắn thành vấn đề."

Ôn Mạn đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c : "Thả em xuống, bố đều ở đó!"

"Không thả! Chúng là vợ chồng hợp pháp."

Hoắc Thiệu Đình thì thầm, hôn nhẹ lên môi cô, ánh mắt đầy lửa.

Dưới nhà, vợ chồng nhà họ Hoắc gì, quen !

trong nhà thêm một ...

Không ai khác, chính là Lục Khiêm.

Lục Khiêm đến, còn phủ đầy tuyết, bước thấy cảnh tượng kích thích , lạnh lùng : "Hừ, Thiệu Đình càng lớn tuổi càng chơi lãng mạn nhỉ!"

Hoắc Thiệu Đình khôi phục ký ức, nhưng ai .

Khí chất ngày xưa của trỗi dậy, đặt Ôn Mạn xuống ghế, điềm tĩnh: "Cậu, cháu mới 35 tuổi thôi!"

Lục Khiêm gương mặt văn nhân, tự nhiên.

Hoắc Thiệu Đình Lục Thước đang ngoan ngoãn bàn ăn, vẫn dám gọi bố.

Anh xoa đầu bé: "Ông đến , chào?"

Thước Thước nhỏ nhẹ gọi: "Ông ."

Lục Khiêm vỗ nhẹ lên đầu bé: "Thằng bé ngốc!"

Nói xong, Hoắc Thiệu Đình một cái đầy ý nghĩa, tên khốn thể lừa khác nhưng lừa , chắc là nhớ chứ gì?

Chuyện tình cảm vợ chồng khác, Lục Khiêm cũng bóc mẽ.

Anh cạnh Minh Châu, khẽ giải thích: "Dạo bận quá, tranh thủ nửa ngày liền đến thăm em, lát nữa máy bay ngay."

Nếu kịp chuyến bay, sẽ ô tô về.

Minh Châu gì.

Mấy tháng , chuẩn xong tổ ấm của họ, lúc đó cô tưởng khổ tận cam lai, thực sự xung động nhận lời cầu hôn của , nhưng luôn những nhiệm vụ công việc bao giờ kết thúc.

Còn cô, trong sự chờ đợi vô tận, hao mòn niềm tin.

Lục Khiêm hiểu rõ.

Chỉ vì nhiều , tiện gì!

Khi cả nhà quây quần ăn uống, Hoắc Thiệu Đình ân cần gắp đồ ăn cho Ôn Mạn, Lục Khiêm thèm , thèm họ một gia đình trọn vẹn, dù bao sóng gió, họ vẫn luôn bên .

Còn , chỉ buông bỏ tất cả!

Lục Khiêm lòng đầy trống vắng.

Thước Thước gắp cho một miếng thức ăn: "Bố ăn cơm."

Lục Khiêm lòng mềm , xoa đầu con trai, của bé.

Minh Châu giả vờ .

Sau bữa ăn, cô còn một buổi quảng cáo, trợ lý đợi sẵn trong xe...

Trong nhà vệ sinh, Lục Khiêm chặn cô .

Anh gương mặt kiều diễm trong gương, giọng khàn khàn: "Không thể dời ? Hiếm khi cơ hội gặp mặt."

Minh Châu thoa son, đẩy nhẹ: "Em sắp muộn !"

Lục Khiêm buông.

Anh một tay ôm lấy eo thon của cô, tay khóa cửa nhà vệ sinh .

Minh Châu đẩy .

Cô đành dựa tường, ngửa đầu lên, ánh mắt đờ đẫn.

nhỏ: "Lục Khiêm, luôn những việc bao giờ xong, lẽ còn nhớ nổi sinh nhật con trai là ngày nào! Em , trong mắt , công việc của em chẳng quan trọng gì, nên em vô điều kiện phối hợp với , đến là em dời công việc, nhưng em xin phép bao nhiêu , nợ bao nhiêu ân tình ?"

"Lục Khiêm, sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến!"

"Tâm tư của em, chẳng bao giờ để lòng."

……

Có lẽ quá thất vọng, cô quyết định hết.

Thực hiểu, vì chờ đợi Lục Khiêm, chi bằng giàu cho bản .

Thước cũng cần cô gương.

Lục Khiêm ánh mắt sâu thẳm.

Anh thể biện minh cho , cũng trực tiếp nhận , cô gái nhỏ luôn quấn quýt gọi là "chú Lục" ngày xưa thực sự trưởng thành .

chỉ mong cô mãi ngây thơ như xưa.

Minh Châu buồn bã, cô cãi với .

Cô cúi đầu thì thầm: "Em ! Anh định lúc nào... Nếu thời gian, hãy ở chơi với Thước nhé! Con bé đáng lẽ học mẫu giáo từ lâu , nó ghen tị với Hoắc Tây và Sùng Quang đến mức nào ."

Lục Khiêm xong, lòng đau nhói.

Anh vẫn để cô , một tay giữ vai cô, tay lấy t.h.u.ố.c lá châm lửa.

Anh chỉ hút nửa điếu dập tắt, đó cúi xuống hôn cô.

Lục Khiêm hôn sâu, nhưng gì thêm, chỉ chiếm lấy môi cô, khiến cô tràn ngập thở của ...

Minh Châu ban đầu chịu, đó mềm nhũn.

Chỉ là mắt cô đẫm lệ.

Lục Khiêm buông cô , vẫn áp trán , nhẹ nhàng chỉnh váy cho cô.

Anh phụ cô, khiến cô chịu quá nhiều khổ đau.

Dự án đó chắc chắn sẽ thành Tết, nhưng Lục Khiêm còn can đảm hứa hẹn gì với cô nữa, sợ cô thất vọng thêm nữa.

Mãi , mới khẽ : "Đừng để Thước , nó tưởng bắt nạt em."

Minh Châu ấm ức, đ.ấ.m nhẹ vai mấy cái.

Cô đẩy cửa bước .

Lục Khiêm theo, thấy cô lên xe, xe chỉ trợ lý mà còn một trai trẻ, lẽ là nhân viên trong studio.

Lục Khiêm lặng lẽ theo.

Chiếc xe cuối cùng cũng rời .

Lục Khiêm biệt thự, trong phòng khách rộng lớn, chỉ Hoắc Thiệu Đình sofa.

Lục Khiêm đối diện, hỏi nhẹ: "Nhớ ?"

Loading...