Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 376: Ôn Mạn tỉnh lại từ nỗi đau lòng (2)
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:04:34
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Mạn cảm thấy khó chịu.
Cô hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi: "Không chiều mới đến ?"
Hoắc Thiệu Đình bước về phía giường bệnh.
Phu nhân họ Hoắc nhường chỗ để xuống. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ôn Mạn, thẳng thắn : "Không thể đợi nữa, bác sĩ tiêm một mũi giảm đau xong là chạy ngay đến đây! Ôn Mạn..."
Anh dùng một tay nâng mặt cô, lòng bàn tay ấm áp.
Ôn Mạn thẳng mắt .
Họ cùng trải qua giấc mơ kỳ lạ đó, giờ gặp , cảm xúc tự nhiên khác biệt. Có quá nhiều điều nhưng tiện vì nhiều xung quanh, kể trong chăn còn Hoắc Tây đang mở to mắt .
Hoắc Thiệu Đình quan tâm nhiều nữa.
Bố , con cái đều ở đây, thì nào?
Anh hôn cô.
Anh nghiêng , dịu dàng hôn lên môi vợ. Cô bất ngờ bản năng chống cự.
Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng giữ tay cô, đó đào sâu nụ hôn.
Hoắc Chấn Đông thể bình tĩnh nữa.
Người trẻ bây giờ đều trực tiếp như ?
Ông đỏ mặt, vội vã gọi vợ, dẫn lũ trẻ ngoài, bao gồm cả Hoắc Tây đang cuộn tròn trong chăn... Phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sau một hồi hôn say đắm, Hoắc Thiệu Đình úp mặt cổ cô.
Anh khẽ : "Bác sĩ khám ? Em bé ?"
"Em bé ."
Ôn Mạn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay , cơ bắp teo một ít, đó sờ lên cổ và n.g.ự.c ... Hoắc Thiệu Đình nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn: "Dù , cũng ."
Ngón tay mảnh mai của Ôn Mạn nhẹ nhàng chạm lên môi .
Người rõ ràng yêu cô, nhưng lúc nào cũng đắn.
Ánh mắt họ giao .
Hoắc Thiệu Đình cuối cùng cũng thốt lên: "Ôn Mạn, nhớ em!"
Bảy ngày cô hôn mê, với như ném lửa.
Ôn Mạn thể ?
Anh gầy nhiều, cô đau lòng, nhưng những lời sến sẩm cô . Cô chỉ nhớ rằng chính đàn ông kéo cô khỏi vực sâu, bằng chính bản .
Ôn Mạn nhẹ nhàng kéo lên giường.
Cô nghẹn ngào: "Hoắc Thiệu Đình, hãy dưỡng sức khỏe thật , khi khỏe chúng về căn hộ cũ xem ."
Anh gật đầu.
Sau đó, họ tựa đầu , cùng im lặng.
Đến trưa, chân Hoắc Thiệu Đình đau chịu nổi. Bác sĩ cấp cứu, và... tạm thời xe lăn, ít nhất nửa tháng nữa mới khỏi hẳn.
Sức khỏe Ôn Mạn cũng dần hồi phục.
Đặc biệt là em bé trong bụng, kiên cường.
Buổi chiều, Ôn Mạn mặt Hoắc Thiệu Đình, để nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu, bất chợt cô hỏi: "Thật sự đặt tên là Hoắc Kiều ?"
Hoắc Thiệu Đình mỉm : "Em thích?"
"Tên thì ! chữ 'Kiều' mang họ Kiều..."
Vân Vũ
Ôn Mạn xong, ánh mắt thẳng thắn .
Trong phòng ai, Hoắc Thiệu Đình cũng thoải mái, nhẹ nhàng kéo cô lên đùi . Anh luồn tay áo bệnh nhân, sờ lên bụng bầu của cô, chậm rãi : "Chuyện xưa lắm , giờ còn ghen , bà xã?"
Anh áp sát tai cô, giọng đắn: "Anh suýt nữa mất mạng vì em , còn thề thốt gì nữa?"
Hoắc Kiều...
Ôn Mạn chính là "cục cưng" của Hoắc Thiệu Đình, liên quan gì đến khác?
Anh sờ sờ, càng lúc càng đắn.
Ôn Mạn tự nhiên cảm nhận .
Cô khỏi nhớ trong giấc mơ, lúc 20 tuổi cô chủ động chuyện với . Cảm giác đó dù là mơ nhưng vẫn in sâu trong ký ức cơ thể cô...
Ôn Mạn đỏ mặt, giữ tay : "Anh tiết chế chút ."
Hoắc Thiệu Đình thật sự .
Ôn Mạn đang mang thai tiện, chân cũng tiện, nhưng vẫn cách khác.
Anh dỗ dành cô cởi áo bệnh nhân...
Bụng cô nhô lên, hề mà còn thêm nét quyến rũ của phụ nữ.
Ôn Mạn cho động , ôm lấy cổ thì thầm: "Vẫn là cô gái 20 tuổi hơn, ?"
Mọi thứ đều ...
Hoắc Thiệu Đình cũng chút hứng thú đùa giỡn.
Hơn nữa, mấy ân ái trong giấc mơ, cũng nhớ mãi.
Hoắc Thiệu Đình áp sát tai cô, nóng bỏng : "Cô bé 20 tuổi sánh với tổng giám đốc Ôn Mạn, chỉ là cô nhóc non nớt thôi, hòa hợp như chúng ?"
Sự trơ trẽn của , Ôn Mạn quá quen.
Cô quan tâm áo quần nữa, chỉ ôm lấy , từ từ khám phá cơ thể . Anh thật sự gầy nhiều, Ôn Mạn cũng đau lòng.
Cuối cùng, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng mở khóa quần .
"Ôn Mạn!" Hoắc Thiệu Đình giọng khàn khàn.
Ôn Mạn áp sát tai , thì thầm: "Đừng gì cả, Hoắc Thiệu Đình, em chiều ."
Họ là vợ chồng.
Anh ham , thích chuyện , cô sẽ chiều theo.
Miễn là thích, cô đều sẵn lòng.
Trong phòng bệnh, khí tràn ngập sắc xuân.
Khi kết thúc, hơn một tiếng , Ôn Mạn khỏi trách tham lam.
Trong nhà vệ sinh.
Hoắc Thiệu Đình ôm eo cô từ phía , dịu dàng hỏi: "Em bé chứ?"
Ôn Mạn đỏ mặt.
Họ thật sự , nhưng cô cũng thỏa mãn, em bé chắc cũng cảm nhận !
Cô , Hoắc Thiệu Đình cũng hiểu.
Anh đặt tay lên bụng cô, khẽ: " là kiều kỳ thật."
Ôn Mạn cho tiếp, bảo lên xe lăn: "Bác sĩ nên xe lăn để nhanh khỏe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-376-on-man-tinh-lai-tu-noi-dau-long-2.html.]
Hoắc Thiệu Đình quan tâm lắm.
...
2 giờ 30 chiều, Hoắc Thiệu Đình cùng Ôn Mạn ngủ trưa.
Vệ sĩ đẩy cửa : "Tổng giám đốc Hoắc, mấy từ đoàn phim gặp tổng giám đốc Ôn."
Hoắc Thiệu Đình định từ chối, nhưng Ôn Mạn tỉnh giấc. Cô dậy, mỉm : "Mời họ !"
Vệ sĩ ngoài mời .
Hoắc Thiệu Đình vuốt tóc cô, : "Đang dưỡng bệnh, gặp gì?"
Ôn Mạn nhẹ nhàng đáp: "Em em nghỉ ngơi, nhưng họ đến , gặp cũng ... Hơn nữa, chiếc đèn chùm rơi xuống, thật sự là tai nạn ?"
Cô lắc đầu nhẹ: "Thiệu Đình, em tin."
Hoắc Thiệu Đình lòng se , véo nhẹ má cô, gì.
Lúc , lượt bước .
Cô Hồ, Xa Tuyết, đạo diễn đoàn phim và vài diễn viên mới.
Ôn Mạn thắc mắc: Cố Hy Quang ?
vì nhiều , cô tiện hỏi.
Cô Hồ thiết với cô, tự nhiên gần gũi hơn khác. Sau khi đặt hoa quả tươi lên bàn, cô xuống giường nắm tay Ôn Mạn: "May mắn lắm ! Hy Quang thì..."
Ôn Mạn nhíu mày: "Cố Hy Quang ?"
Đầu cô va đập, chấn động nhẹ, tình hình lúc đó gần như quên hết.
Chỉ rằng, Hoắc Thiệu Đình luôn gọi tên cô.
Hoắc Thiệu Đình liếc cô Hồ.
Cô Hồ giật , lỡ lời, chuyện rõ ràng Hoắc Thiệu Đình Ôn Mạn .
Thế là cô ấp úng.
Ôn Mạn Hoắc Thiệu Đình, trong lòng như gương sáng, cô hỏi thêm.
Sức khỏe cô yếu, mấy cũng ở lâu.
Phòng bệnh yên tĩnh.
Ôn Mạn đến cửa sổ, ngoài, khẽ hỏi: "Cố Hy Quang ?"
Lúc , Trương thư ký đẩy cửa .
Hoắc Thiệu Đình gập máy tính , hiệu cho cô đợi bên ngoài.
Khi cửa đóng , lên, từ phía nắm vai Ôn Mạn, nhỏ: "Anh vì cứu em mà hủy hoại khuôn mặt. Anh mời chuyên gia nước ngoài giỏi nhất, phẫu thuật xong đợt đầu."
Cố Hy Quang thương nặng, ít nhất phẫu thuật năm sáu .
Không đảm bảo sẽ như .
Ôn Mạn lặng , lòng khỏi đau xót.
Một lúc , cô khẽ : "Chiếc khóa bình an của Cố Trường Khanh tặng cũng vỡ nhỉ?"
Khóa bình an, Cố Hy Quang...
Ôn Mạn nhớ đến khuất, lòng buồn bã. Trong giấc mơ, Cố Trường Khanh buông bỏ, hướng đến cuộc đời khác. khi tỉnh giấc, thật sự còn.
Ôn Mạn vội gặp Cố Hy Quang.
Chàng trai trẻ trai , tự trọng cao, sẽ ai thấy với khuôn mặt băng bó.
Ôn Mạn thăm Cố Trường Khanh.
Trước ngày xuất viện.
Hoắc Thiệu Đình ở đó, Ôn Mạn nhờ vệ sĩ sắp xếp xe, ngoài.
Vệ sĩ do dự: "Việc xin phép tổng giám đốc Hoắc."
Ôn Mạn ngăn cản.
Sau khi gọi điện, vệ sĩ nhẹ nhàng : "Tổng giám đốc Hoắc dặn, xin cô đừng lâu, chiều nay thể tuyết."
Ôn Mạn mỉm nhạt.
Cô nhờ trợ lý Từ mua một bó cúc, mặc đồ đen.
Đây là đầu cô đến mộ Cố Trường Khanh.
Khi bước xuống xe, trời xám xịt, vẻ sắp tuyết.
Ôn Mạn mặc áo phao rộng, lộ rõ bụng bầu.
Cô từ từ đến mộ Cố Trường Khanh, nhưng thấy một bóng lưng gầy gò đó. Đến gần, hóa là Đinh Thành.
Ai hại , Ôn Mạn rõ.
đến giờ Hoắc Thiệu Đình vẫn động thủ, chắc là bằng chứng.
Cách vài bước, Ôn Mạn im, chằm chằm Đinh Thành.
Ôn Mạn cùng 4 vệ sĩ và một trợ lý, Đinh Thành tự nhiên nhận , giọng đầy gai góc: "Phu nhân họ Hoắc cũng oai phong thật!"
Ôn Mạn nhạt.
Bốn vệ sĩ tiến lên, lôi Đinh Thành sang một bên.
Ôn Mạn bước đến mộ, tấm ảnh trẻ trung của Cố Trường Khanh.
Tấm ảnh, là năm xưa cô chụp cho .
Có lẽ, đó là ý nguyện cuối cùng của .
Trời đất u ám, Ôn Mạn lòng đau nhói, cô cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trẻ trung , thì thầm: "Tại những lời đó với Hy Quang? Cố Trường Khanh, chuyện của chúng qua , vẫn buông bỏ?"
Nếu buông bỏ, sớm như .
Sinh tử mệnh, Ôn Mạn tự trách nhiều, cô chỉ buồn.
Cố Trường Khanh xuất , ngoại hình, năng lực, đáng lẽ sống một đời hào hoa... kết cục .
"Cố Trường Khanh, em cũng phân biệt , là hại em em hại ."
Ôn Mạn lòng quặn đau.
Bên cạnh, Đinh Thành gào lên: "Ôn Mạn, cô g.i.ế.c , còn giả vờ gì nữa?"
Ôn Mạn cúi mắt, nhạt: "Vậy ?"
Cô từ từ , Đinh Thành: "Thế còn cô? Cô gì?"
Đinh Thành bỗng hoảng hốt.
Hôm đó, cũng là một ngày tuyết rơi như thế, cô cho Cố Trường Khanh uống thứ gì đó để giữ chân , khiến buồn ngủ, mất tập trung.
cuối cùng vẫn mặc quần áo, rời khách sạn.
Trên đường đến nhà Ôn Mạn, gặp tai nạn...