Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 375: Ôn Mạn tỉnh lại từ nỗi đau tim 1
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:04:28
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà hát thành phố B.
Trong khán phòng, lễ kỷ niệm trường âm nhạc đang diễn sôi nổi.
Trên sân khấu, chiếc đàn piano Dew nổi tiếng.
Nghe từng vua Louis II sử dụng, nay Hoắc Thiệu Đình mua tặng , đều đang chờ màn biểu diễn của Ôn Mạn.
Dưới khán đài nhiều quen.
Cảnh Thâm - Bạch Vi, Diêu Tử An, Đinh Thành... và cả Cố Trường Khanh.
Sau khi Hoắc Thiệu Đình đầu tư, tập đoàn Cố thị bước ngoặt, Cố Trường Khanh vốn là đặt sự nghiệp lên hàng đầu, giờ đây buông bỏ.
Hắn dẫn Cố Hy Quang đến xem Ôn Mạn chơi piano.
Đinh Thành xa, nhịn ngoảnh , dù hèn hạ thế nào, trong lòng cô vẫn chỉ yêu Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh thèm để ý.
Đinh Thành cắn răng lạnh.
Dù ngưỡng mộ Ôn Mạn thế nào nữa, lát nữa khi cô biểu diễn... tất cả sẽ kết thúc!
Đinh Thành sẽ thứ.
Cô ngẩng cằm lên, lặng lẽ chờ đợi.
Đèn từ từ tắt, một bóng hình trắng bước lên cây đàn, nhẹ nhàng xuống.
Tiếng vỗ tay vang dội.
Đinh Thành cũng tiếc, cô thậm chí mỉm , lát nữa bộ váy trắng xinh sẽ nhuốm đầy máu... Không ai ngờ, là cô .
Trên sân khấu vang lên tiếng đàn, bản nhạc Ôn Mạn định chơi.
Mà là "Người tình ánh trăng".
Ánh đèn từ từ sáng lên, khi rõ sân khấu, tất cả đều sửng sốt.
Không Ôn Mạn, mà là Hoắc Thiệu Đình.
Lúc mặc bộ vest trắng, đèn chùm pha lê chơi đàn, quý phái thanh nhã. Chưa ai Hoắc Thiệu Đình chơi piano giỏi thế.
Mọi say mê, cũng để ý việc đổi .
Đinh Thành mặt mày tái mét.
Sao thể, là Hoắc Thiệu Đình?
Cô ngước sợi dây cáp treo đèn chùm đang căng thẳng, rung rinh, sắp đứt.
Cô lên tiếng, nhưng thốt nên lời.
Cô sợ hãi vô cùng.
Nếu Hoắc Thiệu Đình gặp nạn, nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ dùng cách điều tra, thì Đinh Thành sẽ c.h.ế.t thây!
Đinh Thành phắt dậy.
Ngay lúc đó, chiếc đèn chùm bắt đầu rung lắc...
Rõ ràng Hoắc Thiệu Đình thể tránh, nhưng vẫn đó, điềm nhiên chơi đàn.
Như thể ngón tay , là tình ánh trăng.
Cuối cùng, sợi dây đứt.
Chiếc đèn chùm rơi xuống "rầm" một tiếng, hét lên kinh hãi.
Bóng hình trắng , vẫn thẳng.
Tiếng đàn ngừng.
Dù trán , bộ vest trắng nhuốm đầy máu, nhưng nhíu mày, tiếp tục chơi bản nhạc Ôn Mạn thích.
Mỗi nốt nhạc đều : Ôn Mạn, về nhà với !
Trong hỗn loạn, cửa khán phòng mở , luồng ánh sáng chiếu .
Là Ôn Mạn.
Vân Vũ
Cô vén váy, màng tất cả chạy về phía Hoắc Thiệu Đình, khóe mắt lấp lánh nước mắt: "Hoắc Thiệu Đình..."
Xung quanh dường như yên ắng.
Tất cả, âm thanh đều biến mất...
Chỉ còn cô và Hoắc Thiệu Đình!
Ôn Mạn gắng sức chạy về phía , nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể tới gần, cô chỉ thể đó, đầy máu, chơi bản "Người tình ánh trăng" cô yêu thích.
Cây đàn Dew.
Căn hộ, chú chó nhỏ cô nuôi...
Ôn Mạn tim đau nhói!
Hoắc Thiệu Đình, đột nhiên xuất hiện, cho em tới gần?
Bỗng nhiên...
Người đàn ông mặc vest trắng , cơ thể dần trở nên trong suốt, như sắp biến mất, ngừng tay ngoảnh cô chăm chú.
Tiếng đàn, vẫn tiếp tục...
Ôn Mạn cuối cùng cũng tới gần .
Bàn tay gần như trong suốt của Hoắc Thiệu Đình, nhẹ nhàng chạm mặt cô, dịu dàng : "Sao đến đây?"
Cô bật : "Hoắc Thiệu Đình!"
Cô mơ hồ cảm thấy là mơ, nhưng trong mơ cũng đau lắm chứ...
"Đừng ."
Anh dỗ dành cô gái nhỏ: "Anh đau ! Ôn Mạn, quan trọng nhất là chúng vẫn sẽ ở bên ... tin !"
Cô run rẩy môi, mãi mới ngẩng đầu lên.
Cô đưa cho xem chiếc nhẫn kim cương: "Hoắc Thiệu Đình, em tin !"
Hoắc Thiệu Đình khẽ mỉm , dù nụ mờ nhạt, chạm cô nhưng thể với tới cơ thể cô nữa...
Anh tan biến sân khấu.
Những cánh hoa hồng xung quanh cũng từ từ bay lên...
"Hoắc Thiệu Đình!" Ôn Mạn 20 tuổi đến nghẹn ngào, từ từ quỳ xuống.
Hoắc Thiệu Đình, đột nhiên xuất hiện biến mất, Hoắc Thiệu Đình, bảo em ?
Thật sự chỉ là giấc mơ thôi ?
Anh, còn trở về ?
...
"Thiệu Đình!"
"Thiệu Đình, đừng, đừng thế!"
Bệnh viện nhất thành phố B, Ôn Mạn hôn mê bảy ngày liên tục lẩm bẩm, bỗng nhiên, cô mở mắt.
Cơ thể vì lâu cử động mà cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-375-on-man-tinh-lai-tu-noi-dau-tim-1.html.]
Chỉ động đậy, dây thần kinh đau nhói.
Thấy cô tỉnh , phu nhân họ Hoắc mừng rơi nước mắt.
"Ôn Mạn, con cuối cùng cũng tỉnh !"
Ôn Mạn quanh phòng bệnh, thấy Hoắc Thiệu Đình, cô khó nhọc hỏi: "Mẹ... Thiệu Đình ạ?"
Phu nhân họ Hoắc mặt lộ vẻ khó xử.
Ôn Mạn sốt ruột hỏi .
Phu nhân dịu dàng đắp chăn cho cô, thật: "Thiệu Đình lên núi gặp đại sư Thanh Thủy !"
Trên núi?
Ôn Mạn sững sờ.
Cô ngoài cửa sổ, trời đất trắng xóa một màu, tuyết rơi dày đặc.
Anh lên núi bằng cách nào?
Ánh mắt Ôn Mạn lo lắng, phu nhân họ Hoắc lau nước mắt: "Mẹ sẽ gọi điện báo tin vui ngay, con đừng lo, cứ nghỉ ngơi !"
Nói lập tức gọi điện.
Điện thoại reo lâu mới , giọng Hoắc Thiệu Đình quen thuộc mà yếu ớt: "Mẹ!"
Phu nhân họ Hoắc bật .
Trời bà lo lắng cho Thiệu Đình thế nào, may mà trời phù hộ.
Bà kìm nén cảm xúc, : "Ôn Mạn tỉnh ."
Bên im lặng vài giây, giọng khàn khàn nhưng dịu dàng: "Cho con chuyện với cô ."
Phu nhân vội vàng đưa điện thoại sát tai Ôn Mạn.
Vẫn im lặng.
Không ai lên tiếng , bởi nỗi đau thấu tim trong giấc mơ vẫn như kim châm.
Mãi , Ôn Mạn mới mở lời.
Giọng cô khàn đặc: "Thiệu Đình, em mơ một giấc mơ!"
Bên , Hoắc Thiệu Đình lăn yết hầu, kìm nén lâu lắm mới đáp: "Anh cũng mơ một giấc! Ôn Mạn... mơ chúng yêu , là một giấc mơ ."
Ôn Mạn .
Sao thể nhẹ nhàng thế, rõ ràng lúc cuối đau, nhưng .
"Đừng ! Ôn Mạn đừng ." Anh dỗ dành cô.
Ôn Mạn vốn kín đáo, cô hiếm khi bộc lộ tình cảm với Hoắc Thiệu Đình mặt khác, nhưng giờ cô khát khao gặp , chạm , .
"Thiệu Đình... em gặp ."
Hoắc Thiệu Đình cũng gặp cô.
giờ thể , chỉ vì đường núi tuyết phủ, mà còn vì chân tê cóng, quỳ cả đêm, giờ bước nổi.
Căn phòng thiền đơn sơ.
Anh trải qua nỗi đau vạn mũi tên đ.â.m tim trong mơ, tỉnh dậy dỗ dành vợ.
"Tuyết tạnh, trực thăng về, ?"
Ôn Mạn nghiêng, nước mắt đầm đìa.
Là mơ, nhưng cô nhớ rõ như in, cô cũng đoán trả giá thế nào.
Có thể, sẽ về .
Ôn Mạn khẽ chạm điện thoại, thì thầm: "Em đợi ."
Em đợi ...
Câu như chờ đợi suốt bốn năm.
Bên , Hoắc Thiệu Đình ngẩng cằm, khẽ "ừ" một tiếng.
Anh : "Ôn Mạn, tuyết tạnh sẽ về."
Cúp máy, khẽ xoa lên ngực.
Tim đập rộn ràng!
...
Ôn Mạn tỉnh .
Nhà họ Hoắc tràn ngập niềm vui, Hoắc Chấn Đông bôn ba nhiều ngày, cuối cùng cũng yên tâm.
Ông gọi điện cho con trai, khen ngợi.
Sau đó, dẫn mấy đứa cháu đến thăm Ôn Mạn.
Cửa mở, ba đứa nhỏ chạy , còn Doãn Tư ông bế tay, Doãn Tư hơn một tuổi, bi bô: "Ma ma."
Ôn Mạn dần hồi phục, dựa đầu giường, giơ tay.
Hoắc Chấn Đông cho Doãn Tư gần: "Mẹ khỏe, trong bụng còn em bé, ông bế Doãn Tư nhé."
Doãn Tư ngơ ngác.
Cậu bé thích ông, bàn tay nhỏ mũm mĩm vỗ mặt ông, "chụt" một cái.
Hoắc Chấn Đông Ôn Mạn, nước mắt già cỗi tuôn rơi.
Ông lặp lặp : "Tỉnh là , tỉnh là ! Con tỉnh nữa, Thiệu Đình phát điên mất."
Ôn Mạn mỉm nhẹ.
Hoắc Tây và Sùng Quang gần, cùng dựa cô.
Ôn Mạn dịu dàng xoa đầu chúng, đặc biệt là Hoắc Tây, ánh mắt ngóng trông .
Ôn Mạn mềm lòng, gọi con chăn.
Hoắc Tây lập tức cởi giày, chui chăn, cẩn thận ôm bụng .
Ôn Mạn cũng nhẹ nhàng xoa bụng.
Cô nhớ trong mơ, Thiệu Đình đứa bé tên Hoắc Kiều.
Vậy, cứ gọi là Hoắc Kiều !
Bên cạnh, Trương Sùng Quang xoa tóc Hoắc Tây, nghĩ cô bé thích nũng thật. Lớn thế còn suốt ngày chui lòng .
Hắn nghĩ: Hoắc Tây lớn lên, chắc sẽ đeo bám.
Ôn Mạn cũng xoa đầu .
Phu nhân họ Hoắc bưng cháo thơm ngon, cạnh giường, chăm sóc ân cần: "Minh Châu giờ việc, chiều mới đến ."
Ôn Mạn gật đầu.
Trong phòng bệnh ấm áp, đúng lúc đó cửa mở.
Ôn Mạn ngẩng lên, sững sờ.
Là Hoắc Thiệu Đình.
Anh gầy nhiều, tiều tụy nhưng vẫn trai, lúc đôi mắt đen thăm thẳm cô... mang theo sức nóng khiến đỏ mặt.