Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu - Chương 372: Sắp trở về, anh không nỡ rời xa cô 2
Cập nhật lúc: 2025-08-09 16:04:10
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng việc, đèn bật.
Ánh sáng từ máy tính hòa lẫn với bóng tối, chiếu lên khuôn mặt Hoắc Thiệu Đình, trông thật khó lường.
Anh lấy một điếu thuốc châm lửa.
Ngồi yên lặng, mắt dán chặt màn hình.
Những ngày lo lắng, nhưng giờ tìm nguyên nhân, nảy sinh một tâm trạng khác.
Không nỡ!
Anh nỡ rời xa Ôn Mạn 20 tuổi, vì thích trẻ, mà vì tình cảm, dù chỉ là giấc mơ, nhưng nghĩ đến việc bỏ cô trong mơ...
Thật khó chịu.
Hoắc Thiệu Đình hút hết hai điếu thuốc, định trở về phòng ngủ.
Ôn Mạn bước .
Cô mặc áo sơ mi của , dụi mắt hỏi một cách mơ màng: "Bạch Vi ?"
"Cảnh Thâm đón !"
Hoắc Thiệu Đình vẫy tay gọi cô .
Ôn Mạn ngại ngùng, nhưng cô thích , hơn nữa mấy đều kịp dừng , nên trong lòng cô tin tưởng , thế là ngoan ngoãn lòng .
Cô áp n.g.ự.c , hỏi nhỏ: "Sao Cảnh Thâm đón cô ?"
Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Mái tóc nâu dài , bao trải gối ...
Anh mỉm : "Vì tương lai Cảnh Thâm sẽ là chồng cô ."
Chồng tương lai?
Ôn Mạn dùng ngón tay thon dài nghịch cúc áo ngủ của , khẽ hỏi: "Chuyện tương lai, ?"
Hoắc Thiệu Đình nắm lấy tay cô.
Ôn Mạn ngẩng đầu, thấy ánh mắt sâu thẳm, đang chằm chằm cô.
Mặt cô ửng hồng.
Định rút tay , nhưng buông.
Ôn Mạn đành áp vai , hai cánh tay thon quàng lên cổ , nhỏ: "Hoắc Thiệu Đình, em cảm giác sẽ đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất."
Ngay lập tức, Hoắc Thiệu Đình đau lòng vô cùng.
Anh thậm chí nghĩ thể mang Ôn Mạn 20 tuổi về theo, như sẽ hai Ôn Mạn.
Một trưởng thành đầy nữ tính.
Một trẻ trung ngây thơ!
Hoắc Thiệu Đình cảm thấy thể nghĩ tiếp, cúi đầu hôn lên trán cô bé, thì thầm: "Chúng sẽ ở bên ! Ôn Mạn, tin !"
Ôn Mạn ngẩng đầu khỏi n.g.ự.c .
Một tia nắng sớm, từ cửa sổ chiếu , in lên khuôn mặt trẻ trung của cô.
Làn da trắng như sứ, mày thanh mắt tú.
Mái tóc nâu dài, xõa ngang lưng, dáng càng thêm xinh .
Lúc ánh mắt cô, đen láy sáng ngời, giống như một con vật nhỏ mới chào đời.
Giọng cô run nhẹ: "Em tin."
Đoạn tình cảm , đối với Ôn Mạn 20 tuổi, như cơn mưa rào giữa trưa, bất ngờ kịp trở tay.
Cô từng chống cự.
khi đầu bước căn hộ , cảm giác quen thuộc khiến cô đầu hàng, cô cảm thấy như ai đó đưa Hoắc Thiệu Đình đến bên cô.
Nếu ngày hôm đó trong trường, gặp khác?
Ôn Mạn vốn trung thành với cảm xúc của .
Cô ở bên Hoắc Thiệu Đình, cô ở bên Hoắc Thiệu Đình, cô thậm chí quên mất cách địa vị giữa họ, cũng từng nghĩ bố đồng ý .
Cứ như , cô hấp tấp yêu .
Biểu cảm cô mong manh bất lực, mang chút ấm ức.
Hoắc Thiệu Đình thật nuốt cô bụng, mang về hiện thực.
Anh gì thêm.
Chỉ ôm cô, kể cho cô kế hoạch của , ví dụ khi cô nghiệp sẽ mở một phòng nhạc cho cô, vị trí nhất thành phố B, ví dụ năm cô 24 tuổi họ sẽ kết hôn.
Rồi bắt đầu sinh con.
Hoắc Thiệu Đình nhiều, dần dần trong lòng áp cổ ngủ , cúi xuống , khóe mắt Ôn Mạn lấp lánh một tia sáng.
Đồ ngốc! Còn nữa!
Hoắc Thiệu Đình trân trọng hôn lên môi cô một cái, bế cô về phòng ngủ.
...
Còn một tuần nữa là đến lễ kỷ niệm trường.
Hoắc Thiệu Đình bảo vệ Ôn Mạn nghiêm ngặt, thậm chí tự đến nhà, xin Ôn Bá Ngôn cho Ôn Mạn tạm thời ở bên , học đều do đưa đón.
Ôn Bá Ngôn vốn đồng ý.
Hoắc Thiệu Đình ở nhà họ Ôn, cùng ông đánh cờ suốt đêm.
Trời sáng, Ôn Bá Ngôn cuối cùng cũng gật đầu.
Sau đó, cô Nguyễn thu dọn đồ đạc, giao Ôn Mạn cho Hoắc Thiệu Đình.
Hoắc Thiệu Đình xách vali xuống lầu.
Cô gái nhỏ của trong xe, vui lắm.
Anh để hành lý cốp xe, ghế lái, thắt dây an hỏi bâng quơ: "Không ở cùng ?"
Ôn Mạn tự nhiên.
Cô mặt chỗ khác, một lúc mới khẽ : "Hoắc Thiệu Đình, em chắc chắn thích ! em cảm thấy kiểm soát, quá nhanh!"
Cô nhăn mặt: "Em sống chung với khác."
Hoắc Thiệu Đình sâu cô.
Anh trai, cô thực sự rung động, nhưng những lời cần vẫn .
"Hoắc Thiệu Đình dù về tương lai, nhưng chuyện ai ! Em khi ở cùng , một ngày nào đó chán em, hoặc cảm thấy cô gái khác hợp với hơn, lúc đó đuổi em ... em chịu nổi!"
Nói xong, mắt cô ướt lệ.
Ngoài ấm ức, còn vì cô thực sự thích .
Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng xoa má non của cô. Sau đó, một tay lấy từ ngăn chứa đồ xe một tập tài liệu, đặt tay Ôn Mạn.
Cô nghi ngờ, cúi xuống xem.
Đó là hợp đồng chuyển nhượng.
Căn hộ đó, chuyển sang tên cô, bao gồm cả cây đàn dương cầm cũng là của Ôn Mạn .
Còn nữa, tài sản động sản, bất động sản tên Hoắc Thiệu Đình -
Hơn 120 tỷ.
Tất cả chuyển sang tên cô.
Ôn Mạn sửng sốt, cô cắn môi mềm, phản kháng nhỏ: "Em cần những thứ !"
Hoắc Thiệu Đình đoán cô sợ .
Anh cố ý nhẹ nhàng: "Vẫn yên tâm? Vậy thì em chiếm đoạt luôn thể , như yên tâm ?"
Nói , nhịn áp trán trán cô, nhỏ: "Thân thể luật sư Hoắc là bất động sản, nhưng đến tay em, thể biến thành động sản! món hàng tính lưu thông thị trường, từ đến , chỉ Ôn Mạn một sử dụng!"
Ôn Mạn hổ tức.
Nói chuyện bình thường, kéo sang chuyện , thật hổ.
Hoắc Thiệu Đình kéo tay cô, bắt cô ký tên giấy tờ.
Ôn Mạn ngoan cố ngẩng mặt .
Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng xoa đầu cô, : "Không em dự đoán tương lai ? Ôn Mạn, đưa tất cả cho vợ tương lai, gì đúng?"
Câu , vẻ sai.
Ôn Mạn 20 tuổi ký hợp đồng , đem bản giao cho Hoắc Thiệu Đình.
Cuộc sống chung, với cô mới mẻ và kích thích.
Với Hoắc Thiệu Đình cũng .
Đêm khuya, nam nữ thanh niên chung giường, tất nhiên thiếu những nụ hôn vuốt ve. Ôn Mạn gì, nhưng sự dẫn dắt của trải qua một .
Sau đó, Ôn Mạn trốn trong nhà vệ sinh, rửa tay mãi thôi.
Khi cô bước , Hoắc Thiệu Đình mặc quần áo xong.
Ôn Mạn ngạc nhiên: "Muộn thế còn ?"
Hoắc Thiệu Đình thắt dây lưng, véo cằm cô một cái, "Ừm, chút việc ngoài, em ngủ ! Muốn ăn gì, mang về cho."
"Không ăn, giữ dáng."
Cô xong, Hoắc Thiệu Đình chằm chằm, đôi mắt đen như mà .
Rất đàn ông.
Ôn Mạn đỏ mặt: Cô vì !
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-vo-nho-cua-hoac-thieu-ejau/chuong-372-sap-tro-ve-anh-khong-no-roi-xa-co-2.html.]
Đêm khuya.
Hoắc Thiệu Đình một lái xe, đến một nơi.
Nhà hát thành phố B.
Dưới sự sắp xếp của Trương thư ký, cửa nhà hát mở rộng, Hoắc Thiệu Đình dễ dàng bước .
Bên trong tối om, bật đèn lên.
Sáng trưng.
Trong khán phòng rộng lớn vắng lặng, tiếng giày da đạp lên sàn gỗ vang lên cót két.
Hoắc Thiệu Đình chậm rãi đến hàng ghế đầu, xuống vị trí quen thuộc, chính là nơi , bất lực Ôn Mạn mảnh đèn chùm rơi trúng...
Bây giờ, cô vẫn hôn mê.
Hoắc Thiệu Đình khẽ nhắm mắt, chắp tay.
Mở mắt , trở nên tỉnh táo, thêm một chút tàn nhẫn.
Anh từ đêm đến sáng.
Trời sáng, gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên là hiệu trưởng trường âm nhạc: "Hiệu trưởng Lâm, là Hoắc Thiệu Đình."
Hiệu trưởng Lâm lập tức tỉnh táo.
Ông bật dậy, ha hả: "Thiệu Đình đấy !"
Miệng khách sáo, trong lòng chửi thầm, tên Diêm Vương gọi cho ?
Hoắc Thiệu Đình thẳng vấn đề.
" tuần trường lễ kỷ niệm, sẽ nhiều tiết mục biểu diễn! một yêu cầu khó , bạn gái lên biểu diễn một tiết mục."
Hiệu trưởng Lâm do dự.
Hoắc Thiệu Đình mỉm : " quyên góp 20 triệu, tài trợ cho sự kiện ."
Lúc , hiệu trưởng Lâm còn do dự gì nữa.
Ông vui vẻ : "Chỉ là một tiết mục thôi mà! Nhắc đến tiền thật tổn thương tình cảm, Thiệu Đình !"
Hoắc Thiệu Đình mỉm : "Đàn piano ! Lúc đó thiết kế sân khấu do bên sắp xếp."
Hiệu trưởng Lâm cũng thoải mái.
Chẳng qua là sân khấu thôi mà! Dù Hoắc Thiệu Đình treo khắp nơi tên Ôn Mạn, cũng ! Đây chỉ là chuyện 20 triệu, mà còn liên quan đến nhà họ Hoắc.
Hoắc Thiệu Đình cúp máy.
Anh lặng lẽ bước , ánh bình minh kéo dài bóng ...
•
Anh cả đêm về.
Anh tưởng, Ôn Mạn sẽ vui, tính khí cô bé lắm.
khi đẩy cửa căn hộ.
Trong nhà, lan tỏa hương thơm của món ăn, là bánh bao ngọc thạch thích nhất.
Còn Ôn Mạn mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, đeo tạp dề hồng nhạt, đang bận rộn trong bếp.
Cô giống một vợ nhỏ.
Trái tim nặng nề của Hoắc Thiệu Đình cuối cùng cũng dịu xuống, nhịn ôm cô từ phía thì thầm: "Anh về cũng gọi điện hỏi ? Chiều chuộng đàn ông như ! Ôn Mạn, việc đầu tiên khi bà Hoắc là học cách quản lý ... ừm?"
Ôn Mạn đỏ mặt: "Ai xin khác quản lý chứ?"
Hoắc Thiệu Đình hôn lên cổ mềm mại của cô, lầm bầm: "Anh đây!"
Trong lòng chuyện, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt.
Ôn Mạn vẫn thạo lắm, nhưng cô ôm vai , đáp ... Mãi mới thỏa mãn, giọng khàn khàn: "Lát nữa đưa em đến trường."
Ôn Mạn nhỏ nhẹ từ chối: "Em xe bus hoặc taxi cũng ."
Hoắc Thiệu Đình ánh mắt sâu thẳm, một lúc vỗ nhẹ m.ô.n.g cô: "Xót ?"
Ôn Mạn chịu nhận, nhưng cũng phủ nhận.
Cô tiếp tục gói bánh bao ngọc thạch, Hoắc Thiệu Đình thì nhà vệ sinh, cạo râu gương... Anh cạo sạch lớp râu xanh mỏng.
Trong gương, gương mặt điển trai vẫn .
Hoắc Thiệu Đình đột nhiên dừng tay.
Anh phát hiện một vấn đề luôn bỏ qua: Nếu thể Ôn Mạn chịu nạn, lẽ sẽ mãi mãi kẹt trong giấc mơ , thể trở về hiện thực.
Lưng toát mồ hôi lạnh.
Tay lệch , d.a.o cạo xước một chút cằm, rỉ một giọt máu.
Hoắc Thiệu Đình bước ngoài, sắc mặt bình thường.
Anh chiếc áo sơ mi xanh đậm, quần âu xám sắt.
Chín chắn, đĩnh đạc.
Vân Vũ
Ôn Mạn nhịn liếc .
Cô ân cần thêm giấm, mời nếm thử tay nghề, Hoắc Thiệu Đình đương nhiên thích: "Ôn Mạn, khi kết hôn, sẽ nấu cơm cho em."
Ôn Mạn tự nhiên, vui vẻ hỏi : "Vậy bốn năm , đều do em nấu ?"
Hoắc Thiệu Đình gì.
Anh nghiêng hôn cô một cái.
Dĩ nhiên , vì bốn năm thể ở bên cô, chỉ thể đợi cô trong tương lai... chỉ là lúc đó Ôn Mạn là Ôn Mạn trưởng thành, là của ba đứa con.
Ôn Mạn những chuyện đó, ở bên , cô cảm thấy hạnh phúc.
Hoắc Thiệu Đình trai, gia thế .
Quan trọng nhất, hiểu cô, cô cảm thấy thoải mái khi ở cùng .
Ăn xong, Hoắc Thiệu Đình đưa Ôn Mạn đến trường.
Chiếc xe của quá nổi bật.
Đến cổng trường, Ôn Mạn cho tiễn nữa, nhưng dù vẫn thu hút nhiều ánh .
Ôn Mạn cắn môi: "Đều tại !"
Hoắc Thiệu Đình chiều cô, hôn má cô một cái: "Ngày mai đổi xe."
Ôn Mạn rung động, cũng hôn lên cằm một cái, mở cửa xe bước xuống.
Nhìn bóng lưng cô, Hoắc Thiệu Đình cuối cùng cũng Hoắc Tây giống ai.
Giống .
, giống Ôn Mạn thời trẻ hơn.
Hoắc Thiệu Đình gọi điện: "Phát tin đồn, rằng cơ hội độc tấu piano ban đầu là của Đinh Thành, cuối cùng vì hậu thuẫn, nhà trường chọn Ôn Mạn! Còn nữa, bảo vệ Ôn Mạn 24/24."
...
Buổi chiều, Ôn Mạn gặp Đinh Thành.
Tin tức về buổi độc tấu piano lan khắp trường âm nhạc.
Tất cả đang chờ xem trò vui của Đinh Thành.
Đinh Thành tức giận đến nghiến răng.
Ôn Mạn quá nhiều, tại còn đến cướp thứ của cô , lễ kỷ niệm trường mời nhiều nổi tiếng thành phố B, là cơ hội lộ diện quan trọng bao?
Cô cam tâm từ bỏ như .
Đinh Thành khuôn mặt điềm đạm của Ôn Mạn, lạnh lùng : "Chuyện kết luận, cô đừng vội mừng."
Ôn Mạn quan tâm đến việc lộ diện .
Đinh Thành leo cao, cô cần, nhưng nếu nhà trường quyết định là cô, cô cũng sẽ dễ dàng nhường .
Ôn Mạn mỉm nhẹ nhàng.
Nụ chạm lòng tự ái của Đinh Thành.
Cô lạnh giọng hỏi: "Chắc chắn cô bất bình vì Bạch Vi đúng ? Ôn Mạn, đừng trách , đó là do Bạch Vi bản lĩnh."
Ôn Mạn khẽ lắc đầu.
Đến giờ Đinh Thành vẫn hiểu: Bạch Vi và Diêu Tử An chia tay, cô vẫn thể yêu đương tử tế, vẫn tìm đàn ông ưu tú, nhưng Đinh Thành tự hạ thấp , thể cứu vãn.
Ôn Mạn càng điềm tĩnh, Đinh Thành càng hận.
Cô tìm hiệu trưởng Lâm.
Người đàn ông ngoài 50 tuổi, ngoại hình tệ, nhưng dù cũng già.
Đinh Thành thoải mái.
Cô nghĩ tán tỉnh ông , đổi lấy một cơ hội cũng thiệt, hơn nữa cô danh ông , đời tư mấy sạch sẽ.
Cô chắc chắn, ông sẽ mắc bẫy.
khi cô cởi áo, hiệu trưởng Lâm ân cần kéo áo cho cô , vẻ mặt chính nghĩa: "Em Đinh! Chúng thường cống hiến cho nghệ thuật, là kiểu cống hiến của em! Đó là tinh thần, thể xác, cởi áo dễ, mặc thì khó."
Đinh Thành ngạc nhiên, sắc mặt khó coi.
Hiệu trưởng Lâm khổ tâm khuyên nhủ: " tin đồn từ , nhưng cho em , nhà trường từng ý định để em biểu diễn, chỉ là kẻ bịa đặt thôi!"
Đinh Thành tin.
Cô vẫn cho rằng Ôn Mạn cướp mất cơ hội của .
Cô rời văn phòng hiệu trưởng, tìm Ôn Mạn.
Ôn Mạn trong thư viện sách, xung quanh yên tĩnh, bởi bốn vệ sĩ áo đen cạnh cô, bình thường khó lòng đến gần...