Bà cụ Vệ im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫy tay: “Thôi, con qua đúng ? Tóm tắt cho xem trong thư gì.”
Vệ Nhị Nha ngoan ngoãn theo: “Thật cũng gì nhiều. Anh cả chị dâu nhắc mấy món đồ gửi cho nhà , dặn nhất định giục chị dâu tư may hết vải cho con bé Hỉ, để nó trở thành đứa bé nhất trong đại đội. Anh cả cũng , khi gửi đồ, ở cửa hàng quân đội mạch nha tinh, mua . Lần nếu , sẽ gửi về.”
Bà cụ Vệ luôn dành sự quan tâm đặc biệt đến chuyện của Vệ Thiêm Hỉ. Khi xưa, Tạ Ngọc Thư hứa mua sữa mạch nha cho Thiêm Hỉ, nên ba chữ “sữa mạch nha” khắc sâu lòng bà cụ. Giờ đây, Vệ Nhị Nha nhắc đến “mạch nha tinh,” bà cụ ngẩn , hỏi: “Chẳng cả con sẽ mua sữa mạch nha ? Sao giờ thành mạch nha tinh? Rốt cuộc là thứ gì ?”
May
Vệ Nhị Nha lật thư, xem kỹ hai : “À… là sữa mạch nha, con nhớ nhầm.”
Bà cụ Vệ hiểu , bèn gom tất cả các gói đồ gửi cho và cho Thiêm Hỉ , với Nhị Nha: “Vậy thì con thư giúp gửi cả với chị dâu . Bảo là đồ đạc nhà nhận hết , , đừng phí phạm thế nữa. Nếu mua, thì chỉ mua cho con bé Hỉ thôi, khác cần.”
Vệ Nhị Trụ và Lý Lan Tử chỉ im lặng: “...” Mẹ ruột đúng là thiên vị.
Vệ Tam Trụ và Trương Xuân Nha cũng cạn lời: “...” Mẹ ruột thiên vị quá đáng!
Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha thầm nghĩ: “...” Đây chắc chắn ruột!
Cả nhà đều sự thiên vị trắng trợn của bà cụ Vệ cho kinh ngạc, nhưng vì bà cụ nổi tiếng nghiêm khắc, ai dám phản đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-nang-than-bi-thap-nien-60/chuong-75.html.]
Diêu Thúy Phân thấy chồng thiên vị cháu gái, bèn nghĩ còn cơ hội tranh thủ, liền nịnh: “Mẹ, xem cái gói đồ cả chị dâu gửi cho con bé Hỉ… nên để con cầm về ? Con sẽ tranh thủ cho nó mấy bộ đồ, trời sắp ấm , bế nó sân dạo chơi, mặc đồ , chắc chắn sẽ quý mến.”
“Không cần.” Bà cụ Vệ thèm nghĩ ngợi, từ chối ngay: “Cái tài may vá của con, vải mấy cũng chỉ may bao tải. Đại Nha khéo tay, để nó đồ cho con bé Hỉ.”
Thế là kế hoạch cắt một dải vải hoa màu hồng dây buộc tóc của Diêu Thúy Phân kịp thực hiện tan thành mây khói.
...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày Vệ Thiêm Hỉ chào đời dường như vẫn còn ở hôm qua, nhưng chớp mắt đến tháng Năm. Khí thế “con thắng thiên” của cả đại đội sản xuất thực tế khắc nghiệt dập tắt .
Ngày hô hào “năm ngoái mất mùa, năm nay gấp đôi sản lượng” rầm rộ bao nhiêu, giờ đây sự thất vọng trong lòng dân càng lớn bấy nhiêu.
Bà cụ Vệ sớm nhận dấu hiệu của một năm mất mùa, liền bảo Vệ Nhị Trụ khai hoang thêm vài mẫu đất, tưới nước, bón phân cẩn thận. Dẫu , lúa mọc đất hoang vẫn cằn cỗi, nhưng ít nhất còn khá hơn lúa của đội sản xuất.
Khi mùa gặt lúa mạch sắp đến, bà cụ Vệ lo sợ đội sản xuất phân công việc sẽ chậm trễ việc gặt lúa ở mảnh ruộng riêng nhà , bèn giục cả nhà gặt từ lúc trời sáng.
Phần lớn đất khai hoang của nhà họ Vệ ở sườn núi hướng nắng, nơi khó tưới tiêu, chỉ trông chờ trời. Nếu trời mưa, thu hoạch sẽ tạm , còn nếu trời mưa, cả nhà coi như công cốc nửa năm. Thật may, từ vài giọt mưa nhỏ lúc gieo lúa, suốt bốn, năm tháng trời chẳng giọt nào. May mà bà cụ Vệ thường xuyên thúc giục Vệ Tứ Trụ vác nước lên núi tưới, nếu , lúa còn chẳng nảy mầm nổi.