"Vẫn còn giận ?" Giọng Thời Ngộ trở nên dịu dàng. "Xin , sẽ thế nữa."
Như đang dỗ dành bạn gái đang giận dỗi.
Cái tên thiến kinh tởm , nên đến hỏi mới .
định bỏ , nhưng Thời Ngộ lên tiếng: "Bảo họ tự sát chẳng hơn ."
"Tự sát?" dừng bước.
Thời Ngộ gật đầu: "Vừa bại lộ, thể khiến họ c.h.ế.t thành công."
thấy vô lý: " thuật thôi miên gì, khiến họ cam tâm tình nguyện tự sát?"
"Rất đơn giản, hãy nhắm thứ mà họ coi trọng nhất, kích thích một chút." Thời Ngộ nhếch môi với , dịu dàng như đang khuyến khích một đứa trẻ. "Cô chắc chắn , cô hàng xóm."
"Vậy ? Vậy tự c.ắ.n lưỡi tự tử cho xem nào?" khoanh tay, dáng vẻ như đang xem kịch.
Thời Ngộ gì, thẳng . Một lúc , một vệt m.á.u tươi trào từ khóe miệng .
Hắn thực sự đang c.ắ.n lưỡi .
Dường như, chỉ cần là yêu cầu của , sẽ bao giờ từ chối.
Mặc dù đang bảo chết.
lập tức bóp cằm , ngăn tiếp tục cắn.
Nụ trong mắt Thời Ngộ tràn ngập: " ngay là cô nỡ mà."
"..."
Đồ khốn.
Không lâu , về ăn cơm với Tống Lượng và Lý Uyển Nhàn.
Trên bàn món Tống Lượng thích, món Lý Uyển Nhàn thích, thậm chí cả món Tống Vũ thích, mặc dù mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-da-chet/chuong-40-hieu-dao.html.]
Chỉ món thích.
Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn như .
Suốt bữa ăn, họ ngừng cằn nhằn.
Tống Lượng: "Tìm việc mới ? Có bạn trai ? Cháu gái nhà đều hiếu thảo với ông bà, còn mày thì ? Bao giờ mới nộp lương cho chúng tao?"
Lý Uyển Nhàn: "Mày ít phiền chú mày . Mày sống là chuyện của mày, chú mày nghĩa vụ giúp đỡ mày! Đừng kéo xuống!"
Cứ nghĩ cuối cùng gặp mặt sẽ tràn đầy cảm giác chia ly, ngờ vẫn khiến mất hết khẩu vị.
từ từ nhấp một ngụm canh: " chú hề nghĩ cháu là gánh nặng. Hồi bé, chú luôn lén lút kéo cháu phòng, bảo cháu ngủ cùng. À đúng , cách đây lâu chúng cháu cũng ngủ cùng . Ông bà nội, chú hình như yêu cháu hơn ông bà tưởng tượng đấy."
Sắc mặt Lý Uyển Nhàn lập tức đổi. Về khoản , bà rõ ràng nhạy bén hơn Tống Lượng. Bà đập mạnh xuống bàn: "Mày linh tinh cái gì đó!?"
: "Sao ạ? Là chú, yêu thương cháu gái của , bình thường mà? Ồ, đúng. Tình yêu của chú dành cho cháu hình như quá nồng nhiệt, mãnh liệt thì . Mỗi ôm cháu, đều bẻ nát, nghiền nát cháu đấy."
Lý Uyển Nhàn cầm bát canh mặt bà, hất cả bát lên mặt : "Đồ điên! Không dùng những từ ngữ bẩn thỉu đó để bôi nhọ chú mày!"
Còn Tống Lượng thì trực tiếp ném cái thìa inox trong tay trán : "Cái thứ nghiệt chủng hèn mọn! Không tống cổ mày lúc là cái sai lớn nhất của tao! Cút, cút ngay cho tao!"
rút một tờ khăn giấy, bình tĩnh lau vết canh mặt, sờ lên cục u sưng trán, thở dài: “Hai đối xử với cháu như , chú sẽ đau lòng đấy.”
Lý Uyển Nhàn run rẩy giơ tay lên, định tát một cái. với bà: “Bà nội, bà rõ liệu cháu bôi nhọ Tống Vũ ? Một con trai ưu tú như , bao nhiêu năm qua hẹn hò với bất kỳ phụ nữ nào. Chắc bà cũng lờ mờ đoán trong lòng đang nghĩ đến ai chứ? Hôm đó, khi bà xách đồ ăn nguội mở cửa nhà Tống Vũ, cháu và gì ghế sofa, chẳng lẽ bà tò mò một chút nào ?”
Cánh tay bà cứng đờ giữa trung, khuôn mặt xanh mét, bắt đầu run rẩy.
sang Tống Lượng: “Ông nội, một cách nghiêm túc, cháu và chú yêu , cũng là nhờ công của ông đấy. Hồi bé, mỗi ông đánh, chú hiền lành ôm cháu lòng, thương xót cháu. Và duy nhất cháu thể dựa , cũng chỉ một chú. Trong mối quan hệ nương tựa ngày qua ngày, tình dần dần biến chất. Mối quan hệ thiết xây dựng trong cảnh đó, ai thể chia cắt . Nếu ngày ông bà với cháu hơn một chút, thì cháu và chú sẽ trở thành như ngày hôm nay.”
“Mày phản trời , thực sự phản trời . Tao sẽ gọi Tống Vũ về trị mày!” Tống Lượng run rẩy khắp , định gọi điện cho Tống Vũ để mách tội.
“Chắc chắn to chuyện với chú ?”
vội vàng, lấy điện thoại , bật đoạn video đó.
Hai già đáng thương sững tại chỗ, trừng to mắt, con trai hảo như một vị thần trong lòng họ đang tự sướng trong video, rên rỉ tên gọi mật của cháu gái.