và Tinh Đề trở thành một cặp vợ chồng thể bình thường hơn, lúc rảnh rỗi sẽ cùng bàn chuyện gia đình, sẽ cùng tổ chức tiệc sinh nhật cho con, sẽ cùng bàn bạc cách báo hiếu với bố và lớn, sẽ cả nhà ba cùng dã ngoại, thỉnh thoảng sẽ lén con cái ngoài hẹn hò riêng.
Bình phàm, bình thường, bình thường.
Chuyện cũ kiếp , sự mờ của thời gian, dường như chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh giấc , yêu đang nhắm mắt tựa lòng , mái tóc dài buông xuống n.g.ự.c , lồng n.g.ự.c cô phập phồng theo nhịp thở, đó in đầy những vết hôn màu hồng để đêm qua.
Không gì hạnh phúc hơn thế .
Ngoài việc chuẩn tiệc sinh nhật cho Vương Tiểu Cẩu, cũng chuẩn quà cho Tinh Đề.
Vừa là quà Valentine, là quà cho ngày cô .
Cô tặng Vương Tiểu Cẩu cho ngày , nên cũng tặng thứ nhất cho cô .
Valentine năm ngoái tặng cô một căn biệt thự hướng biển, cô nhíu mày nghi hoặc: “Anh sống riêng với em ?”
vô cùng hối hận, suốt một thời gian dài lo lắng cô sẽ bỏ và con để dọn biệt thự biển sống một .
Sau đó đến sinh nhật cô , tặng cô một phòng trưng bày tranh, giao quyền kinh doanh cho cô , cô hứng thú, dồn hết tâm trí đó, ban đầu gần như ngày nào cũng bận rộn xoay như chong chóng, mãi mới đợi cô tan về nhà, thì mệt đến mức chạm gối là ngủ ngay.
rơi hối hận, khi cô ở nhà, mong cô đừng , khi cô nhà, mong cô trở về, mỗi ngày đều mong mỏi cô thể thêm một .
khi thấy Tinh Đề vui vẻ với những nghệ sĩ đó, oán hận tan biến.
Cô đang điều thích, cô hạnh phúc và tận hưởng, như là đủ .
Đối diện với Tinh Đề của kiếp , thể xử lý việc một cách dễ dàng, chu đáo, nhưng khi đối diện với Tinh Đề khi tái sinh, luôn vô thức lo lắng và bối rối, một mặt cách để lấy lòng cô , một mặt luôn hỏng chuyện.
Valentine năm nay, rút kinh nghiệm, định đàng hoàng tặng cô một cặp dây chuyền đôi.
Một cái cho cô , một cái cho .
Vì chúng là một cặp vợ chồng bình thường nhất, nên hãy tặng một món quà Valentine bình thường nhất.
Đây mới là điều nhất.
Ngày 14 tháng 2 đến như hẹn.
Biệt thự náo nhiệt như thế , là lúc Vương Tiểu Cẩu mới chào đời.
Bây giờ hai gia đình một nữa tụ họp đầy đủ, là để mừng sinh nhật Vương Tiểu Cẩu.
Vương Tiểu Cẩu của chúng , là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương nồng nàn.
cẩn thận thú nhận với Tinh Đề, tên sổ hộ khẩu của Vương Tiểu Cẩu thực là Tống Niệm Thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/co-dau-da-chet/chuong-114-long-da-ban-dau.html.]
Sang năm thằng bé thể mẫu giáo, nên giấu diếm nữa.
Tinh Đề nổi giận, cũng sầm mặt, khiến thở phào nhẹ nhõm.
“Em thích cái tên ?” thăm dò hỏi.
“Giả tạo.” Tinh Đề bình luận.
kìm khẽ .
Vương Tiểu Cẩu là do Tinh Đề vất vả sinh , lẽ mang họ của cô .
Còn hai chữ Niệm Thời, thì mang theo sự ích kỷ của .
hy vọng cô thể nhớ đến .
Tạm thời yêu cũng .
Chỉ cần trong một góc nhỏ nào đó trong tim, cô nhớ đến một chút, là đủ .
Nhìn thấy Tinh Đề tìm Tống Vũ trò chuyện, rõ ràng hai họ thể nào khả năng nữa, nhưng vẫn kìm ghen tuông, dặn dò Vương Tiểu Cẩu: “Bé cưng, cả ngày hôm nay con cứ dính lấy nhé, ?”
Giúp bố canh chừng .
“Được ạ!”
Vương Tiểu Cẩu ngoan ngoãn gật đầu, vẫy vẫy hai cái chân ngắn cũn chạy về phía vòng tay của .
Lúc ăn tối, chú ý thấy bàn ăn một món chè trôi nước, đó là do Tinh Đề tự tay .
Cô bù cho món chè trôi nước mà ăn ở kiếp thứ ba.
Cô tha thứ cho .
Tha thứ cho việc đẩy cô xuống sân thượng, tha thứ cho việc kéo cô cùng sa luân hồi, tha thứ cho tất cả những tội mà phạm trong quá khứ.
Và mà vẫn còn trẻ con ghen với Tống Vũ.
Thật ngốc nghếch.
Khóe môi nở một nụ tự giễu, nhai từng viên chè trôi nước một cách từ tốn, thỏa mãn nuốt bụng.
Đây là do cô tự tay cho .
Ngon hơn gấp vạn món bán ở quán vỉa hè.
“Thật ngờ, Tinh Đề khéo tay đến .” Tề Nhã khen ngợi.
“Con bé từ nhỏ thích ăn chè trôi nước, bây giờ tự cũng .” Mẹ Tống .