Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh - Chương 50: Mua quầy hàng (3)
Cập nhật lúc: 2025-07-01 08:53:25
Lượt xem: 337
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giấc mơ ngọt ngào và đẹp đẽ kia trùng khớp cao độ với hiện thực. Trong mơ, nàng cũng dịu dàng gọi hắn là Tam ca như vậy, kể lể với hắn rằng nàng khó chịu.
Đan Tam gầm gừ phát ra tiếng thở hổn hển như dã thú, khoảnh khắc tiếp theo, Từ Quả Quả liền bị hắn bế ngang người lên, sải bước đi về phía xe bò.
Bụi lau sậy không phải là của riêng Đan Tam, ở đây vào mùa đông lúc nào cũng có người đến bắt gà rừng và thỏ rừng.
Bộ dáng này của Từ Quả Quả... không thể để người khác nhìn thấy.
May mắn thay, đoạn đường này Đan Tam rất quen thuộc, rất nhanh, hắn đã điều khiển xe bò đến một khu rừng nhỏ bí mật.
Ở đây có một cây cầu gỗ bỏ hoang, rất ít người qua lại, dưới cầu còn có một vòm cầu, Đan Tam đặt Từ Quả Quả ở đó.
Ý thức của Từ Quả Quả đã có chút không rõ ràng, chỉ biết tiểu cẩm lý đang làm loạn dữ dội, nước từ suối nhỏ dường như đã bị tất cả cành cây bên cạnh hấp thụ hết, tiểu cẩm lý cũng khát nước đến mức phát điên, mà ốc đảo giải khát thì ngay trước mắt, chỉ là nàng không nắm bắt được.
Đan Tam rất nhanh quay lại, đưa bình nước đến bên môi Từ Quả Quả: "Uống chút nước cho đỡ, nghỉ một lát ta sẽ đưa nàng đến chỗ lang trung xem sao."
Nước bình thường hoàn toàn không thể giải khát cho Từ Quả Quả. Nàng giống như một đứa trẻ không được kẹo, bắt đầu mè nheo vô lý, cả tay lẫn chân đều dùng, như một cây dây leo, Đan Tam rất nhanh đã có chút không chống đỡ nổi.
Trán Đan Tam cũng rịn ra mồ hôi, nhưng hai tay vẫn phải giữ chặt Từ Quả Quả. Áo quần mùa đông tuy dày, nhưng mùi hương ngọt ngào như có như không kia cứ không ngừng len lỏi vào lồng n.g.ự.c Đan Tam.
Giọng hắn cuối cùng cũng nhuốm một chút khó chịu, giọng nói cũng trở nên có chút không kiềm chế được: "Quả Quả! Nhìn ta, đừng nháo!"
Từ Quả Quả đột nhiên sững sờ, sự khó chịu càng lớn hơn, nàng bỗng nhiên có chút làm nũng, không kìm được mà rơi một giọt nước mắt: "Huynh mắng ta..."
Đan Tam đột nhiên ngây người, giải thích như một kẻ ngốc: "Ta không có..."
Từ Quả Quả khó chịu đến mức muốn chết, đột nhiên bất chấp tất cả mà nhào tới Đan Tam.
Khoảnh khắc ngây người của nam nhân đã cho nàng cơ hội.
Từ Quả Quả như một cây dây leo sắp chết, cả tay lẫn chân đều bám lấy người trước mặt.
Cánh tay trắng nõn đã sớm lộ ra trong lúc giằng co, vòng qua cổ nam nhân, đôi môi nóng bỏng dán vào tai hắn.
Nơi đây mùi hương nồng nặc nhất, có thể giải khát.
Nhưng bước tiếp theo... Từ Quả Quả lại không biết phải làm gì.
Nàng như một đứa trẻ nhỏ không tìm thấy lối ra, chỉ biết nhảy nhót tại chỗ, nhưng may mắn thay, rất nhanh, Từ Quả Quả tự học được.
Tai Đan Tam không ngừng lắc lư trước mắt nàng, nam nhân dường như vẫn đang kìm nén, an ủi nàng điều gì đó, Từ Quả Quả một chữ cũng không nghe lọt tai, chỉ muốn giải tỏa cỗ xúc động trong lòng.
Nàng như một con thú nhỏ chiếm lĩnh lãnh địa, "ao" một tiếng, bất chấp tất cả mà cắn lên.
Khoảnh khắc đó, thế giới dường như đều dừng lại.
-
Từ Quả Quả trong cơn mơ màng chậm rãi mở mắt. Con tiểu cẩm lý đang gây rối trong đầu cuối cùng cũng ngừng lại, dòng suối nhỏ bé dồi dào nước, và cái cây bên cạnh lại nở hoa.
Chỉ là hoa gì thì Từ Quả Quả không nhận ra, nàng chỉ mân mê hồi lâu rồi đưa đến gần ngửi. Cánh hoa thơm lắm, thơm ngào ngạt.
Nàng như một lữ khách no bụng, lười biếng vươn vai một cái, rồi mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một vòm cầu. Không xa đó có một con suối nhỏ chảy róc rách. Đan Tam đang ngồi xổm ở cửa hang, bóng lưng trông có vẻ cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chuyen-bay-hang-thuong-ngay-o-bien-kinh/chuong-50-mua-quay-hang-3.html.]
"Đan Tam ca?!" Từ Quả Quả đứng dậy, vui vẻ chạy về phía hắn.
Nàng vừa đưa tay ra định chọc vào Đan Tam thì bị hắn nhanh nhẹn né tránh.
Đan Tam nhìn nàng với ánh mắt chứa đựng sự kỳ lạ. Từ Quả Quả cực kỳ ngạc nhiên: "Sao thế, sao chúng ta lại ở đây?"
Đan Tam nhìn chằm chằm vào mặt nàng với ánh mắt nóng bỏng: "Vừa nãy nàng ngất xỉu, không nhớ sao?"
Từ Quả Quả trong lòng kinh hãi. Nàng ngất xỉu ư?
Ký ức đột nhiên ùa về như thủy triều.
Tiêu rồi! Tiểu cẩm lý vừa nãy hình như lại hại nàng mất mặt nữa rồi!
Nàng chỉ nhớ mình ở bụi lau sậy cũng giống như lần trước ngã vào lòng Đan Tam, còn về sau thì...
Đan Tam đột nhiên bước lại gần nàng một bước, lồng n.g.ự.c nóng bỏng lại áp sát.
Ký ức trong đầu Từ Quả Quả ngày càng rõ ràng, nàng không kìm được mở to mắt.
"Nàng không nhớ? Thật sự không nhớ ư?"
Giọng Đan Tam nghe có vẻ hơi dữ dằn, ánh mắt Từ Quả Quả lập tức hoảng loạn.
"Ta ta ta, ta hình như lần trước bị ngã hỏng đầu... bây giờ vẫn chưa hồi phục!"
Nàng thuận miệng nói dối. Đan Tam ca vốn dĩ luôn hiền lành dễ tính, chắc sẽ không nghi ngờ nàng đâu nhỉ.
Nhưng Từ Quả Quả quên mất rằng, Đan Tam chưa bao giờ là người hiền lành. Chỉ là hắn đủ kiên nhẫn với nàng, lâu dần khiến Từ Quả Quả quên đi sự nguy hiểm của hắn, coi hắn như một chú chó lớn để sai bảo.
Bây giờ chú chó lớn đã biến thành sói, từng bước dồn nàng thỏ trắng nhỏ vào góc tường, khóe mắt hơi đỏ ngầu.
"Quên rồi sao? Không sao, ta có thể giúp nàng hồi tưởng lại." Giọng nói của nam nhân rõ ràng ẩn chứa nguy hiểm.
"Huynh, huynh dám!" Ánh mắt Từ Quả Quả rối bời, trong đầu mắng tiểu cẩm lý một trận té tát.
Mỗi bước mỗi xa
Cái bàn tay vàng gì mà hại nàng mất mặt thế này, biết thế đừng có còn hơn!
"Tại sao ta không dám? Chẳng phải nàng không nhớ sao?"
Lời nói dối bị vạch trần, má Từ Quả Quả bỗng chốc đỏ bừng như tấm vải đỏ.
Nàng đột ngột muốn đẩy người trước mặt ra, chỉ tiếc là sức lực của nàng còn không đủ để gãi ngứa.
Cổ tay nàng bị nắm chặt, khuôn mặt Đan Tam phóng đại vô hạn, Từ Quả Quả mở to mắt, rồi, môi nàng đột nhiên bị chặn lại.
Nóng bỏng.
Những ký ức chưa đủ rõ ràng tất cả ùa vào tâm trí, Từ Quả Quả hoàn toàn ngây người.
"Một lần, hai lần, không có lần thứ ba. Nàng hết lần này đến lần khác trêu chọc ta, là muốn làm vợ ta đấy ư?"
Giọng điệu đầy đe dọa của Đan Tam vang lên bên tai Từ Quả Quả. Chân nàng mềm nhũn, suýt nữa bật khóc thành tiếng.