Tôi đáp lại:
[Vậy thì hết cách rồi, nhà tôi có đúng là nhiều tiền đấy. Dù là thầy Thẩm hay thầy Vương, chỉ cần cháu tôi muốn học ai là học được, không cần xin ai cả.]
Chị chồng lại nói:
[Có mấy đồng mà cứ ra vẻ ghê gớm, cứ chờ đấy, đến lúc con tôi đứng vững rồi, sẽ bảo thầy Thẩm đá cháu cô ra ngoài!]
Ngay sau đó, chị ta giận dữ đăng một loạt ảnh bình phẩm của mấy giáo viên mỹ thuật trong trường tiểu học, kèm lời khoe mẽ:
[Có người đừng ghen tị nữa, con trai tôi từ đầu đã thắng ngay ở vạch xuất phát. Còn mấy đứa chẳng ra sao kia, chưa chắc đã lên nổi đại học. Đến tiền học đại học nhà tôi cũng có thể chi giùm!]
Chị ta không ngờ bài đăng này lại khiến dư luận phẫn nộ, rất nhiều người bình luận kêu chị ăn nói có đức một chút. Chị dâu còn tưởng là tôi kéo người đến "tấn công", gặp ai mắng người đó.
Mẹ chồng cũng like bài viết đó, rồi cùng chị chồng cãi nhau với cư dân mạng mấy trăm hiệp.
Liên tiếp mấy ngày sau, chị chồng cứ đăng mấy bức tranh lem nhem của cháu trai, tâng bốc tận mây xanh, đồng thời mỉa mai những đứa trẻ khác được học lớp thầy Thẩm là nhờ "quan hệ". Việc này khiến nhiều phụ huynh chụp màn hình rồi đăng lên mạng, gây ra một làn sóng tranh cãi nho nhỏ.
Chị chồng lại chẳng để tâm đến những bình luận tiêu cực, cho rằng đó chỉ là vì người khác ghen tị.
Cho đến khi một cư dân mạng bình luận:
[Chị ơi có nhầm không vậy? Theo tôi biết lớp của thầy Thẩm mở lâu rồi, sao ngày nào chị cũng chụp con vẽ ở nhà thế?]
Tôi đang đọc đến đoạn đó thì thấy chị chồng gửi tin nhắn tới, kèm theo vài đoạn ghi âm ngập tràn sự tức giận vang lên tới tấp:
[Lưu Vân, cô cố tình chơi tôi phải không? Sao thầy Thẩm mở lớp mà cô không nói với tôi?!]
Tôi trả lời:
[Thầy Thẩm gửi thời gian khai giảng đến từng học viên, sao lại không báo cho "mẹ học trò cưng" của mình nhỉ? Hay là chị không được mời?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-tat-toi-mot-cai-khi-toi-dang-o-cu/chuong-5.html.]
Chị ta tức tối gõ:
[Cô chẳng qua là sợ con tôi được thầy Thẩm quý hơn cháu cô. Thực tế thì đúng thế thật, con tôi giỏi hơn cháu cô, cô ghen tị nên đố kỵ!]
[Thầy Thẩm sẽ không dễ dàng bỏ qua một tài năng như con tôi đâu, chắc chỉ là vô tình sót tin nhắn. Mai tôi sẽ tự đưa con đến gặp thầy, thầy nhất định sẽ xin lỗi tôi!]
Tôi cạn lời – đúng là hoang tưởng, tự tin quá đà.
Không ngờ, hôm sau tôi nghe em dâu kể lại: chị chồng và mẹ chồng đã gây ra đại họa ở chỗ thầy Thẩm...
07
Chị chồng và mẹ chồng quả thật đã đến tận chỗ thầy Thẩm để đòi lại công bằng, nhưng thầy Thẩm thẳng thừng nói rằng chưa từng thấy qua tranh của con trai chị ta, càng chưa từng nói sẽ thu nhận nó làm đệ tử.
Nghe vậy, chị chồng lập tức quỳ sụp xuống đất, gào khóc om sòm, tố rằng thầy Thẩm nhận tiền rồi trở mặt chối bỏ.
Mãi đến khi cảnh sát đến tìm hiểu tình hình, sự thật mới được chị ta khai ra:
Hóa ra chị chồng đã bỏ hơn mười mấy vạn mua một “suất học” thông qua một trung gian trên nền tảng buôn bán online, người kia hứa chỉ cần chuyển tiền là lập tức được vào lớp học của thầy Thẩm. Nhưng thực tế đó chỉ là một kẻ lừa đảo, dùng một khoản tiền mua được một chữ ký mà thầy Thẩm ký tặng cho fan, rồi gửi lại cho chị chồng, khiến chị ta tưởng là đã được nhận vào học.
Đến lúc vỡ lẽ mình bị lừa, chị ta không cam lòng để mười mấy vạn ra đi vô ích, liền lấy tranh của con trai ra, đầy tự tin trình cho thầy Thẩm xem, còn hết lời ca ngợi: “Thằng bé là thiên tài trăm năm có một, bỏ qua thì tiếc lắm!”
Ai ngờ thầy Thẩm vừa nhìn thấy mấy bức tranh "vẽ bằng chân" kia liền dứt khoát từ chối, còn nghiêm túc khuyên nhủ: “Kỳ vọng con thành tài là điều tốt, nhưng làm cha mẹ thì cần phải biết đặt trọng tâm đúng chỗ.”
Câu nói đó liền chạm đúng điểm yếu của chị chồng.
Bản thân chị ta học vấn không cao, ở nhà ngày nào cũng bị chồng chê bai là vô dụng, mọi hy vọng đều đặt hết lên người con trai. Nay còn bị người ta chê bai con mình không có năng khiếu, sao có thể không phát điên?