Chồng ơi, tối nay anh về nhà ăn cơm không? - Chương 13: Giấy nháp

Cập nhật lúc: 2025-11-09 09:53:24
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần đây, Bạch Ngư nhận một tấm bưu và mấy tấm ảnh bạn gửi từ phương Bắc.

Trên bưu in hình sông băng, mặt chỉ vỏn vẹn một câu:

“Dạo vẫn , hy vọng Bạch ngốc cũng .”

Ảnh là cảnh cực quang bạn chụp — dải sáng xanh thẫm uốn lượn khắp bầu trời như dải lụa phát sáng, rực rỡ huyền ảo. Nếu tận mắt, hẳn sẽ choáng ngợp lắm.

Ngoài bưu và ảnh, còn nhận một chiếc hộp nhỏ đầy những món quà vụn vặt: hương thơm hoa bưởi, tượng gỗ hình gấu con, quả cầu thuỷ tinh bên trong mấy con cá màu, một chiếc hộp nhạc cổ điển nhưng , một dây chuông gió, mấy tấm thiệp mèo, vài viên hổ phách trong suốt, vài con côn trùng và bướm ép mẫu, cùng một cuốn nhật ký — mỗi trang chỉ vài dòng chữ và một bức ảnh dán kèm, giống như ghi chép trong chuyến .

Bạch Ngư ôm hộp quà đó vui vẻ suốt cả ngày, háo hức gọi ngay cho bạn để rằng nhận , nhưng bạn đang ở vùng biên giới phía Bắc – nơi hầu như tín hiệu, điện thoại và tin nhắn đều gửi .

Thế là Bạch Ngư lấy chồng bưu từng mua. Khi dọn đến Vân Hồ Hiên, mang theo chúng – đó là bộ sưu tập của hoạ sĩ mà bạn yêu thích nhất. Bạch Ngư mua nhiều, chỉ để gửi thư hồi âm.

Người bạn tên Hà Lạc, là bạn quen hồi lớp 12 – tính cách đúng như tên, vui vẻ, phóng khoáng và tự do, kiểu mà Bạch Ngư luôn ngưỡng mộ. Hà Lạc chuyển đến lớp năm cuối cấp, chung bàn, chuyện với Bạch Ngư, chẳng bận tâm khác gì về .

Từ hồi cấp hai, Hà Lạc thích khắp nơi, từng thấy nhiều điều mà Bạch Ngư chỉ dám mơ tưởng. Còn thì ốm yếu, quanh năm chỉ thể ở nhà. Hà Lạc thích kể cho Bạch Ngư những gì thấy, nên chẳng mấy chốc trở thành bạn – và cũng là bạn duy nhất  của

Thế , chỉ một học kỳ, Hà Lạc chuyển . Hôm chia tay, hiếm hoi lắm Bạch Ngư mới đỏ mắt, mũi cũng đỏ, nắm c.h.ặ.t t.a.y bạn chịu buông, chỉ im lặng .

Hà Lạc vốn chẳng bao giờ , đến xao lòng, liền ôm một cái, :

“Mình sẽ thăm . Đi du lịch sẽ gửi thư và ảnh cho nhé.”

Thế là Bạch Ngư chia tay bạn duy nhất của .

Từ đó, nửa năm một , nhận thư từ Hà Lạc, trong đó những món quà nhỏ và một cuốn nhật ký hành trình.

Hà Lạc giống như đôi mắt mà Bạch Ngư ở khắp nơi  thế giới.

Chiều hôm đó, Bạch Ngư bàn thư suốt buổi, quên cả việc bếp học nấu sườn xào tỏi với dì như định. Dì tưởng đổi ý, nên cũng tìm. Điều đó khéo hợp với ý của Lương Hồi.

Khi về nhà, Bạch Ngư bếp, Lương Hồi tưởng cuối cùng cũng lời  chịu từ bỏ, cố chấp chuyện nấu ăn nữa. Anh thấy kết quả đó khá ý — nếu tính đến cảm giác hụt hẫng bất ngờ trong lòng.

Trong bữa tối, Bạch Ngư ăn lơ đãng, vẻ sốt ruột vì điều gì đó.

Lương Hồi điều gì khiến bận tâm đến thế, chỉ thấy cảm giác mất mát kìm nén bấy lâu trỗi dậy, càng lúc càng rõ.

Trên bàn một đĩa thịt gà nấu nấm, vì dì chuyện “nấm” giữa họ nên thỉnh thoảng vẫn nấu món . Mỗi như thế, Bạch Ngư đều chủ động đặt đĩa nấm thật xa chỗ , sợ khó chịu.

hôm nay, đĩa nấm ngay bên tay trái của Lương Hồi.

Chẳng lẽ, khi Bạch Ngư còn kiên trì học nấu ăn nữa, thì cả sự quan tâm cũng theo đó mà biến mất ?

Lương Hồi thấy trong lòng nghẹn .

Anh gắp một miếng nấm, xem Bạch Ngư để ý .

Thế mà nấm rơi bát , vẫn cúi đầu ăn cơm, hề .

Sao như thế chứ.

Lương Hồi chợt cảm thấy thật ghét nấm. Anh hậm hực, định ăn luôn miếng nấm, thì bên tai vang lên tiếng kêu lo lắng:

“Đó là nấm mà chồng!”

Tim Lương Hồi như ai đó nhẹ nhàng nâng lên khỏi vực sâu, thả xuống, đỡ lấy – hoảng giận, nhưng cũng đầy may mắn.

Cảm xúc lộn xộn như hộp màu đổ tung. Bạch Ngư chẳng gì, nhưng cũng tất cả – khơi lên trong một mớ tâm tình chẳng thể rõ.

“Anh gắp nhầm hả?”

Bạch Ngư , đẩy bát về phía , giọng đầy quan tâm:

“Đưa em , em ăn cho.”

Lương Hồi , gì, lạnh mặt gắp miếng nấm bỏ bát .

Bạch Ngư thở phào, gắp nấm ăn, dời đĩa gà nấm xa chỗ , mới cúi đầu ăn tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chong-oi-toi-nay-anh-ve-nha-an-com-khong/chuong-13-giay-nhap.html.]

Lương Hồi khẽ hừ một tiếng, cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan bớt.

Sau bữa ăn, Bạch Ngư chạy về phòng thư tiếp.

Lương Hồi xách hai túi bánh bước , thấy bàn đầy bưu tay, khẽ sững , vờ như để ý, liếc qua hỏi:

“Em đang gì thế?”

Bạch Ngư đầu, mỉm :

“Em đang thư cho bạn của em.”

Lương Hồi cau mày, để lộ:

“Bạn ?”

Sao từng Bạch Ngư bạn ?

bỏ sót điều gì ?

“Là bạn hồi cấp ba ?”

“Vâng! Cậu  chuyển đến học cùng em năm lớp 12, chỉ học một học kỳ chuyển .”

Bạch Ngư với nét mặt tiếc nuối.

Thì là thời điểm đó. Năm Lương Hồi ở Nam Đàm, chẳng chút gì về cuộc sống của Bạch Ngư.

“Quan hệ của hai lắm ?” hỏi.

“Vâng,   , là duy nhất chịu chuyện với em trong lớp.”

Bạch Ngư cúi đầu tiếp tục , giọng chút đáng thương, mà dịu dàng, quý trọng – cái “duy nhất” vì cô độc, mà vì thực sự trân trọng bạn đó.

Lương Hồi bỗng thấy như một tờ giấy nháp nhàu nát – đó đầy những dòng chữ ngập ngừng, sửa tới sửa lui, nhưng cuối cùng vẫn chẳng bao giờ gửi .

Anh chỉ thu , như một con nhím nhỏ.

“… Duy nhất ? Vậy đúng là thật.”

Ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

Anh hỏi, nếu chuyện với Bạch Ngư , liệu thể trở thành “duy nhất” đó ? Dù chỉ là bạn thôi cũng .

Anh hỏi, nếu kết hôn với Bạch Ngư là khác, ở chung phòng với đó ? Có nắm tay đó, cho đó chạm tuyến thể của ?

Phải chăng, ai cũng thể?

Phải chăng, chẳng gì đặc biệt với Bạch Ngư cả?

Lương Hồi rụt tay , hỏi gì, lưng bỏ .

“Chồng ơi, thế?

Bạch Ngư luôn nhạy cảm với cảm xúc của .

“Sao vui ?”

Cậu đặt bút xuống, nhảy khỏi ghế, chạy theo :

“Có vì lúc nãy em lỡ đặt đĩa nấm gần quá ?”

Ít nhất câu còn hỏi .

Lương Hồi đầu, , hỏi :

“Vậy tối nay đĩa nấm đặt gần thế?”

Anh em lơ , heo con .

Loading...