Lục Sảng Sảng dẫn theo Thẩm Tri Ý lướt trong màn đêm.
Mưa ngừng rơi, trong khí vẫn vương đầy ẩm.
Lục Sảng Sảng nghi ngờ cơn mưa chắc là đến để “tặng ấm áp” cho nữ chính.
Tiện thể dội cho cô, kẻ qua đường giáp Ất , một trận lạnh thấu tim.
【Chua quá, chua quá.】
Hệ thống nhịn mỉa mai.
Bước chân Lục Sảng Sảng khựng :
"Nói ? theo lâu như , mà chẳng kiếm cái kỹ năng bá đạo nào."
【Còn trách ? cho cô bao nhiêu bàn tay vàng , đừng mở mắt bừa.
Chúng , hệ thống , cũng cực khổ lắm chứ bộ.
Thử nghĩ xem khi nào là do cô ?
Bao nhiêu tháng nay chịu việc đàng hoàng ?
Tích bao nhiêu tinh hạch ?】
Lục Sảng Sảng bỗng phịch xuống nền đất bùn lầy, cảm thấy như vẫn đủ “khí thế bi thương”.
Lại từ gian lôi một bông cúc vàng nhựa, cắm ngay túi áo ngực, nhắm mắt .
"Hệ thống, phiền chôn ."
Hệ thống nghẹn lời, khí thế hống hách nãy tan sạch:
【 , ký chủ! sai !】
Lục Sảng Sảng cũng cạn lời.
Gần đây hệ thống dư năng lượng, suốt ngày mấy thứ tào lao, chắc hỏng cả não .
Mà khoan… hệ thống “não” nhỉ?
Một đống dữ liệu thì gì cái thứ gọi là não?
Hệ thống:
【Cô đang chửi đấy ?】
“Cô gì ?”
Thẩm Tri Ý khó hiểu.
Lục Sảng Sảng phủi phủi quần dính bùn:
“Không sống nữa.”
Thẩm Tri Ý gỡ bông cúc vàng n.g.ự.c cô, vứt xuống đất, kéo mạnh Lục Sảng Sảng dậy:
“Đừng loạn, chỗ thể ở lâu.”
Nhìn Thẩm Tri Ý dù yếu nhưng vẫn gắng gượng bước ,
Lục Sảng Sảng bỗng thấy đúng là trẻ con quá.
Cô xoay dậy, dẫn Thẩm Tri Ý tới một căn biệt thự sang trọng.
Thẩm Tri Ý ở cửa, ngẩn sân trống trải.
“Đô Thành Bất Dạ?”
Cô tấm bia đá lớn cổng, khắc bốn chữ to, bên cạnh còn kim long uốn quanh trang trí.
Ngọc thượng hạng nay lớp bụi phủ mờ ánh sáng.
Lục Sảng Sảng trêu:
“Cô từng tới ?”
“Ừ, là cổ đông ở đây. Mấy năm … nơi phong tỏa .”
Lục Sảng Sảng mím môi, thêm, dẫn cô đại sảnh.
Bên trong dát vàng lộng lẫy, đáng tiếc là phủ đầy bụi, che lấp hết vẻ xa hoa.
Tranh quý treo tường cũng kẻ trộm lấy mất.
Đi sâu hơn, đất vương vãi vô tất da đen và giày cao gót, chai rượu la liệt, lỡ mà giẫm thì chắc chắn sẽ phát tiếng động.
Trên cầu thang xoắn ốc khổng lồ còn treo mấy chiếc chuông, dây đỏ đứt, vẻ từng giẫm lên rơi chuông.
Ở đây cách âm cực , Lục Sảng Sảng đến sát cầu thang mới tiếng động lầu.
Xem các phòng ở đây đều thiết kế kỹ lưỡng, việc cách âm là ưu tiên hàng đầu.
Chọn nơi chỗ tạm trú… cũng tệ.
Lục Sảng Sảng bước lên lầu, đập mắt là một đại sảnh dọn dẹp sơ qua.
Vừa mới lên, từ bốn phía lập tức tràn vô mặc đồ đen, tay cầm súng, đồng loạt chĩa cô và Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý chằm chằm Từ Lục đang bước từ đám đông, nghiến răng hỏi:
“Người ?”
Trên mặt Từ Lục vẫn còn vết thương, là mùi m.á.u tanh.
Cánh cửa phòng bên cạnh mở hé, bên trong mấy kẻ thương, mùi m.á.u đặc quánh tỏa .
Lục Sảng Sảng cúi đầu, Thây ma Vương đúng là chẳng đáng tin chút nào, còn xử xong Từ Lục chứ?
“Không ở chỗ .”
Từ Lục phẩy tay, bất ngờ nghiêng , để lộ đàn ông lưng.
Kỳ Du đang ung dung chiếc ghế sofa sạch sẽ, thản nhiên Thẩm Tri Ý.
Họ hợp tác với ?
Lục Sảng Sảng ngạc nhiên.
Hai nên đánh sống c.h.ế.t mới đúng ?
“Đốt thuốc của còn chạy?”
Ánh mắt Kỳ Du lạnh lẽo, dậy tiến đến mặt Thẩm Tri Ý.
“Vừa tự dâng tới, còn đang nghĩ tìm cô kiểu gì đây.”
Thẩm Tri Ý nghi hoặc liếc Lục Sảng Sảng một cái.
Lục Sảng Sảng nhún vai, hiệu bằng ánh mắt:
cũng gì .
“Anh trúng cùng loại độc , cũng thuốc sẽ đau đớn thế nào, giúp ?
chỉ cần một chút thôi là thể giải hết.”
Thẩm Tri Ý .
Kỳ Du bật , bất ngờ ghé sát tai Thẩm Tri Ý, khẽ thì thầm:
“Còn nhớ loại độc đến từ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-zombie/chuong-48-me-co-den-roi.html.]
Thẩm Tri Ý suy nghĩ thoáng chốc, đôi mắt trợn to, kinh ngạc thốt lên:
“Là …!”
Lục Sảng Sảng vểnh tai, gì mà VIP như cô thế?
Kỳ Du thẳng dậy, sang Từ Lục:
“Người cho , còn cái thể chất thánh hệ chữa trị đó cho , thế nào?”
Từ Lục nhếch mép lạnh:
“ thích chọn, cả hai đều .”
“Ồ?”
Kỳ Du nhướng mày, xoay xoay cổ tay, khớp xương phát tiếng rắc rắc.
“Vậy thì hợp tác của chúng chấm dứt ở đây.”
Khóe miệng Từ Lục giật nhẹ, liếc mái tóc của Thẩm Tri Ý:
“Cô thể nhường cho , nhưng kẻ dị năng tam hệ thì thuộc về .”
Lục Sảng Sảng nghiêng đầu, gặm ngón tay hỏi:
“ á?”
Thẩm Tri Ý cau mày, kéo tay cô khỏi miệng, nhẹ giọng:
“Rơi xuống đất rửa, cô sợ nhiễm trùng ?”
Kỳ Du Lục Sảng Sảng, khẽ nhướn mày:
“Sao là cô?”
“Trả tinh hạch cho !”
Lục Sảng Sảng ngay.
Kỳ Du nhún vai:
“Không , đánh Thây ma Vương dùng hết .”
Thây ma Vương?
Hắn từng tới đây ?
Mà còn g.i.ế.c hai tên ?
là phế vật!
Lục Sảng Sảng giận đến nghiến răng.
Cái đồ vô dụng đó chỉ bắt nạt đứa còn vô dụng hơn là !
“Tìm cách lấy dị năng song hệ và tam hệ của bọn họ , thì chúng cần lo đề phòng Thây ma Vương nữa.”
Từ Lục .
Cũng chẳng hiểu Thây ma Vương cứ nhằm mà đánh, đánh chỉ mỗi Từ Lục.
là cạn lời!
Kỳ Du xuống, đồng đội trong nhóm đưa cho một chai nước khoáng.
“Không nhé, họ đều là của .”
Kỳ Du bỗng nghiêm giọng.
“Người của ?”
Từ Lục lạnh.
Kỳ Du gật đầu, chỉ Lục Sảng Sảng và Thẩm Tri Ý:
“Họ đều là đồng đội của !”
Thẩm Tri Ý gật đầu xác nhận.
Lục Sảng Sảng cũng gật đầu theo.
Kỳ Du hài lòng :
“Cho nên, động đồng đội của , nếu sẽ đấy.”
Từ Lục Thẩm Tri Ý Kỳ Du, nhớ đến cảnh Thây ma Vương điên cuồng tấn công , nếu Kỳ Du giúp, e rằng toi mạng.
Thôi, tiên giữ mạng .
“Được thôi!”
Từ Lục mặt mày u ám, phất tay bước phòng riêng.
Có một cái đầu thò từ trong phòng, nửa kín nửa hở, chằm chằm Lục Sảng Sảng.
Lục Sảng Sảng nhe răng , mấp máy môi:
“Nhìn cái gì? Mẹ cô đến đây!”
Sắc mặt Tô Tiểu Băng lập tức sầm xuống, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
“Dư Thiên Thiên ?”
Thẩm Tri Ý chút sốt ruột hỏi Kỳ Du.
Lục Sảng Sảng gãi đầu.
Sáng nay hai còn đánh , tối thành bạn bè ?
Thôi kệ, thế giới của nhân vật chính cô hiểu nổi.
Kỳ Du khẽ cúi mắt:
“Cô … vẫn còn sống.”
“Sống? Vậy cô ?”
Thẩm Tri Ý hỏi dồn.
Kỳ Du chỉ căn phòng trong cùng:
“Ở đó.”
Thẩm Tri Ý định bước tới thì Kỳ Du chặn .
Nhận gì đó , cô liền xông thẳng phòng.
Dư Thiên Thiên ghế sofa, cắm một ống nhựa trong suốt, bên trong còn máu.
Làn da cô tái nhợt đến mức gần như trong suốt, gương mặt trắng bệch, chút huyết sắc.