“Em… em , chỉ là thấy chị đáng thương thôi!”
Cô gái run rẩy.
Từ Lục gạt tay cô , để lộ vết thương.
Ngoài vài vệt m.á.u loang lổ và dấu răng mờ nhạt ở thắt lưng, làn da nguyên vẹn.
“Thánh thể hệ trị liệu?”
Trong mắt Từ Lục lóe lên sự vui mừng.
Nếu dùng m.á.u của cô gái để nghiên cứu huyết thanh chống tang thi, thì đội của bọn họ chẳng sẽ mạnh tới mức thể áp đảo cả đám ở căn cứ an ?
Cô gái sợ hãi co rúm .
Giọng Từ Lục trở nên dịu dàng, khẽ hỏi:
“Em tên gì?”
Cô gái cắn môi, trả lời.
“Nói!”
Giọng Từ Lục bỗng lạnh hẳn.
Cô run rẩy ngẩng đầu, khẽ đáp:
“Em… tên là Vu Thiên Thiên.”
Khóe môi Từ Lục khẽ cong, dịu dàng đỡ cô dậy, chỉnh váy áo cho cô, giọng mềm mại như gió xuân:
“Chào mừng em gia nhập đội của chúng , Vu Thiên Thiên.”
Vu Thiên Thiên mở to mắt.
Cô nào đồng ý gia nhập?
ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc ẩn vẻ dịu dàng , cô cuối cùng vẫn dám gì.
Cô nguyên tại chỗ, thở gấp.
Bỗng thứ gì đó ôm lấy chân cô.
Cúi xuống , là một đàn ông trung niên tóc tai bù xù, trong mắt ầng ậc nước, giọng khàn khàn đáng thương:
“Có thể cứu… cứu con gái ?”
Chưa kịp để Vu Thiên Thiên trả lời, một bàn tay to lạnh lẽo túm vai Lục Vân Chu, lôi ông khỏi chân cô.
“Sinh tử mệnh, phú quý tại thiên.
Sống quá nửa đời , chắc ông hiểu câu chứ?”
Giọng bình thản nhưng chứa đầy uy hiếp.
Lục Vân Chu cứng một thoáng, ngẩng đầu, phẫn nộ quát:
“Kiều Kiều đối với là thật lòng mà!”
Đôi mắt đục vì tuổi tác của ông rưng rưng nước.
Người đàn ông ngoài năm mươi mất con gái, trông tiều tụy đáng thương.
Từ Lục khẽ “Ồ” một tiếng, chằm chằm t.h.i t.h.ể Lục Kiều Kiều:
“Thật lòng ? Vậy để moi xem nó thật đến mức nào?”
Tiếng nức nở của Lục Vân Chu lập tức nghẹn .
Ông ôm xác con gái, lùi về góc phòng, dám phản bác thêm nửa lời, Từ Lục thực sự sẽ .
Từ Lục vòng tay qua cơ thể cứng đờ của Vu Thiên Thiên, ép cô bước về phía đội .
“Em… em về nhà…”
Vu Thiên Thiên lấy hết can đảm .
Bước chân Từ Lục khựng , đột ngột đẩy cô giữa đám , giọng lạnh như băng:
“Không em thích cứu ?
Vậy chẳng nên hiến m.á.u để cứu ?”
Cô gái ngã xuống đất.
Vài gã đàn ông lập tức vây quanh, mặt đều nở nụ đầy tà ý.
Từ Lục khoát tay:
“Không chạm cô . Nếu cô tìm chết, tao sẽ c.h.é.m hết tụi bây.”
Mấy gã đàn ông sững , xoa mũi tản .
Từ Lục bóp cằm cô, xuống hỏi:
“Còn cứu nữa ?”
Vu Thiên Thiên mím môi, trả lời.
Lục Sảng Sảng về nơi an , Thẩm Tri Ý bất tỉnh.
Cô kiểm tra, thấy Thẩm Tri Ý ít vết thương, mặt còn vài vết xước để từ trận đánh buổi sáng.
Sau lưng cô cũng nhiều vết d.a.o mờ nhạt, đặc biệt ở cánh tay mấy lỗ sâu do răng cắn, nhưng tất cả đều lành .
Là tang thi, Lục Sảng Sảng chỉ cần liếc qua nhận đó là dấu vết do tang thi cắn.
Cô tò mò hỏi hệ thống:
"Cô … cũng liên kết với hệ thống ?"
【Không…】
"Vậy cắn mà nhiễm?"
Hào quang nhân vật chính?
【Trên cô dấu vết năng lượng của .
Có dùng năng lượng của để cứu cô .】
Lục Sảng Sảng cau mày, nghĩ đến việc Lục Kiều Kiều ở bên Thẩm Tri Ý, còn Từ Lục biến mất.
Chẳng lẽ bắt cứu Thẩm Tri Ý?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/chi-vi-di-ve-sinh-toi-tro-thanh-zombie/chuong-45-chuyen-nay-co-the-noi-ra-sao.html.]
Cô định bế Thẩm Tri Ý lên giường, nhưng xoay va lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Không cần ngẩng đầu, cô cũng là ai.
“Cô chết?”
Thây ma vương vươn tay định nhấc Thẩm Tri Ý lên.
Lục Sảng Sảng lùi , cảnh giác :
“Đây là đồ của .”
“Của ngươi là của .”
Giọng uy nghiêm.
Lục Sảng Sảng:
“???”
“Ngươi lệnh , thứ ngươi đều thuộc về .”
Cô nhếch môi :
“Anh còn nhớ dị năng giả hệ trị liệu từng ?
Chính cứu Thẩm Tri Ý.”
Thây ma vương cau mày:
“Có chuyện đó ?”
“Không thì gọi là dị năng giả hệ trị liệu?”
Hắn cúi mắt, ném cái túi lưng xuống đất, im lặng rời .
Bên trong tinh hạch.
Lục Sảng Sảng nhét tay Thẩm Tri Ý nhưng phản ứng, bèn đổ hết lên cô, như chôn sống .
"Nghĩ cách !"
Cô gọi hệ thống.
【Cô . Ta đang dò năng lượng.】
Lục Sảng Sảng bóp nhân trung, Thẩm Tri Ý mở mắt thấy cô nhắm ngay.
Tinh hạch biến mất, hóa thành ánh sáng tan khí.
Cô băng bó những vết thương lớn cho Thẩm Tri Ý, nhận chúng hầu hết hồi phục bảy tám phần.
Quả nhiên năng lượng hệ thống hữu dụng.
【Hữu dụng thì hữu dụng, nhưng cô bao nhiêu “trâu ngựa” ở các thế giới mới năng lượng ?】
Cô hiểu, nhưng chắc chắn ai “trâu” hơn cô.
"Cút!"
Cô nghiến răng.
【Nói thật cũng vui… hệ thống khổ thật, ai hiểu cho!】
Thẩm Tri Ý tỉnh , mặt trắng bệch, hỏi:
“ đang ở ?”
Nhìn vết thương, cô hoảng:
“ cắn !”
“Ai cứu cô?”
Lục Sảng Sảng hỏi.
Thẩm Tri Ý biến sắc, lao ngoài:
“Cô gái cứu sẽ gặp nguy hiểm. Người của Từ Lục đang săn cô .”
Lục Sảng Sảng nghĩ, Thây ma vương cũng tới, năng lượng của hệ thống cũng ở đó, Từ Lục cũng ở đó.
Quả là náo nhiệt.
Vừa cô than:
"Trâu ngựa còn nghỉ, đến c.h.ế.t mệt cũng ."
【Nên là cô bằng trâu ngựa.】
"?"
Trên đường, Thẩm Tri Ý hỏi:
“Có cô g.i.ế.c Lục Kiều Kiều ?”
“Giết .”
Cô bỗng khựng , ánh mắt phức tạp, nhưng lao về phía .
Trời đổ mưa, sấm vang, rối loạn đàn tang thi.
Thẩm Tri Ý chạy trong mưa, mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe:
“Cô vì hận Lục Kiều Kiều ?”
“Vì cô cướp bạn trai cũ của cô?”
“Không !”
Giọng cô mang ý mỉa, ngẩng đầu trời, từng chữ lạnh lẽo:
“Bởi vì… cô từng g.i.ế.c !”
Lục Sảng Sảng trừng mắt kinh ngạc.
Chuyện … thể ?