CẢM GIÁC KHI HAI TA GẶP NHAU - Chương 9: Phó giám đốc
Cập nhật lúc: 2024-09-04 16:29:35
Lượt xem: 20
Tập đoàn Lục thị.
Sau ngày hôm qua xảy ra chuyện bây giờ cô lại đang đau đầu vì không biết giải thích thế nào với Tĩnh Hy đây. Dù sao thì cũng phải đối mặt thôi, thế là cô đi vào văn phòng. Đến chỗ nào ai ai cũng xì xào bàn tán nhưng cô đành bất lực không vì nếu không bị anh ta lấy điểm yếu ra trêu thì không bị xấu hổ như vậy. Bỗng nhiên Cố Tĩnh Hy bước đến bên cạnh cô và chỉ thẳng mặt vào mấy người đang bàn tán:
“Mấy người hay ho lắm sao ? Chắc là cũng ước mơ được ôm chân của vị kim chủ này chứ gì ? Đúng người ta đẹp trai giàu có nhưng người ta lại chung tình với Tiểu Mạt mà thôi. Tôi nghĩ rằng mấy người chắc là đang ghen tị vì không thể có được một người đàn ông như vậy.”
Mọi người ai cũng câm nín khi nghe Cố Tĩnh Hy nói vậy. Cảm động trước lời nói của Cố Tĩnh Hy, Hạ Tiểu Mạt lên tiếng:
“Tiểu Hy cảm ơn cậu.”
“Cậu theo mình ra đây nói chuyện đi.”
…
“Tiểu Hy mình xin lỗi, mình không nên giấu cậu. Thật ra… thật ra mình là đại tiểu thư của Hạ gia nhưng vì mình đã lỡ hứa với ba ba của mình nên mình không nói. Nhưng xui xẻo là chủ tịch anh ấy đã biết thân phận của mình nên mình chỉ còn cách là thỏa hiệp với anh ta! Mình xin lỗi Tiểu Hy, mình không mong chờ cậu có thể tha thứ cho mình.”
“Được rồi cậu không cần nói nữa mình hiểu cậu mà. Dù là đại tiểu thư Hạ gia hay Tiểu Mạt bình thường mình cũng không quan tâm cậu chỉ cần là chính mình thôi. Thật sự mình cũng có điều muốn nói với cậu….”
Thấy Cố Tĩnh Hy có vẻ ngập ngừng, Hạ Tiểu Mạt đành nói:
“Tiểu Hy bí mật của mình cũng đã nói cậu không cần phải do dự cứ nói đi.”
“Ừm…. thật ra mình cũng là một tiểu thư. Xin lỗi vì những ngày đầu tiên đi làm không nói với cậu.” Cố Tĩnh Hy nói với vẻ mặt rất áy náy.
“Không sao mình hiểu cho cậu vì cũng là một tiểu thư nên gánh nặng cũng như nhau. Cậu còn đỡ được tự do thoải mái nhưng mình thì phải che giấu thân phận. Mình mà lộ thì cũng sợ lắm chứ.”
“Cậu đừng nói vậy. Mình cũng có nỗi khổ mà, mình bị ba của mình bắt ép phải kết hôn với người mình không yêu nên để trốn thoát mình phải đi làm ở đây và đạt thành tích thật tốt thì ba mình sẽ không ép buộc nữa.”
“Hóa ra là vậy. Vậy thì tụi mình cùng cố gắng nha. Phải để cho ba ba của tụi mình thấy được con gái chúng ta không cần dựa vào đàn ông mới làm nên chuyện.”
“Ừ. Nhất định!”
“Thôi không nói nữa mình phải chuyển đi rồi. Nếu có chuyện gì thì nói cho mình biết mình sẽ giúp cậu.”
“Được.”
Thế là cô chào tạm biệt Cố Tĩnh Hy rồi cầm đồ đạc của mình lên thẳng phòng của anh. Vừa bước ra khỏi cửa thang máy thì cô gặp ngay thư kí Hàn.
“Thiếu phu nhân! Cô đến rồi chủ tịch đã đặt bàn làm việc cho cô rồi. Mời đi lối này.”
“Được, cảm ơn anh.”
Thư kí Hàn dẫn cô đến ngay trước phòng của anh.
“Đây không phải là phòng của ….?”
“Ah vâng! Đây chính là phòng của chủ tịch từ hôm nay cô sẽ làm việc ở đây.” Nói rồi thư kí Hàn gõ cửa phòng anh. *Cốc cốc cốc* nghe thấy tiếng gõ cửa Lục Khải Huy nói vọng ra ngoài :
“Cho cô ấy vào đi.”
“Vâng chủ tịch! Mời cô, thiếu phu nhân.” Thư kí Hàn vừa nói vừa mở cửa cho cô.
Cô nói lời cảm ơn với thư kí Hàn xong rồi đi vào phòng của anh, vừa đi vừa nhìn cô nghĩ đây là phòng của chủ tịch ư. Thật là rộng a còn có cả phòng riêng luôn, anh ta cũng thật là quá khoa trương rồi trong khi những người khác không có một mình anh ta lại được độc chiếm tận hai căn phòng rành riêng cho mình. Không khéo anh ta đã dẫn vài cô gái vào đây rồi. Đang mải suy nghĩ đột nhiên anh cất giọng nói của mình:
“Em không cần phải nghĩ xấu về anh thế đâu? Phòng đó là của anh đương nhiên cũng là của em. Nếu em muốn em có thể vào đấy nghỉ ngơi thoải mái, tất nhiên là bên trong căn phòng đó chỉ có hai chúng ta dùng em muốn làm gì thì có thể vào đấy, anh có thể thỏa mãn em.”
Bị anh nhìn trúng tâm tư của mình cô xấu hổ nhưng không nhận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-giac-khi-hai-ta-gap-nhau/chuong-9-pho-giam-doc.html.]
“Ai.. ai suy nghĩ vậy chứ. Anh đừng có mà lợi dụng chúng ta cũng chỉ là quan hệ ‘hợp đồng’ thôi.”
Lục Khải Huy nghe hai từ ‘hợp đồng’ thì trong lòng không được vui. Anh đứng dậy đi về phía cô đang đứng. Anh vừa đi nhanh vừa ép cô vào trong góc tường như sói ép thỏ con vào chỉ để ăn thịt vậy, đôi mắt bén lên tia tức giận:
“Em không cần quản chuyện này dù là quan hệ hợp đồng hay không phải thì em đã là phu nhân của tôi rồi.” Nói rồi anh lấy tay siết cằm cô lại rồi đưa mặt cô lại gần anh hơn. Đang chuẩn bị hôn thì có người mở cửa phòng ra:
“Khải Huy, em có việc n… Hai người… hai người đang làm gì ?” Đó là giọng của Diệp Hân Nghiên, cô ta là phó giám đốc ở đây đồng thời cũng là bạn học của anh thời đi du học.
Cô vội vàng đẩy anh ra rồi lên tiếng xin lỗi Diệp Hân Nghiên:
“Chào cô tôi là thư kí mới ở đây xin lỗi vì sự hiểu lầm này tôi ra ngoài trước, không làm phiền đến hai người nữa.” Nói rồi cô chạy ra ngoài.
“Khải Huy cô ấy là ai? Sao cô ta còn là thư ký của anh nữa?” Diệp Hân Nghiên vẫn còn thắc mắc.
“Cô ấy là Hạ Tiểu Mạt là vợ của tôi.” Anh nói câu này là ngầm khẳng định rằng bản thân chỉ có duy nhất một mình cô, sẽ không ai có thể thay thế cô.
“Không thể nào. Từ khi nào, anh cũng biết mà tình cảm em dành cho anh suốt bao lâu nay, lại không bằng một người mới như cô ta?”
“Tôi không cần cô quản mấy chuyện đó. Nói đi vào đây là có chuyện gì?”
….
Sau khi thoát ra được cô đứng dựa vào một góc tường, vừa nãy anh ta lại định ‘hôn’ mình nữa, có phải suốt đời mình sẽ bị anh ta chiếm tiện nghi hoài không. Nghĩ đến đây tim cô lại đập nhanh, mặt bắt đầu đỏ. Mà không biết cô ấy có quan hệ gì với anh ta vậy nghe có vẻ là người yêu cô cũng muốn tra xem có phải không. Nếu đúng thì cô cũng nên chủ động tìm anh ta để nói về chuyện ‘li hôn’. Bất chợt nhìn thấy căn phòng pha đồ uống cô liền nảy ra ý nghĩa *Vừa nãy hình như là mặt bàn của anh ta chưa có đồ uống gì mình nên pha cho anh ta một cốc trà* vì vốn là người rất cẩn thận trong tính toán nên khả năng trí nhớ của cô cũng không phải vừa chỉ cần liếc qua là nhớ.
Rosanryyy
…
“Cô làm hồ sơ này được rồi, tuy nhiên tôi cần nhiều về thông tin chúng ta đâu thể hợp tác mà không biết tí gì về đối tác được?”
“Em xin lỗi! Do em sơ suất không chú ý đến phần này.” Diệp Hân Nghiên áy náy, khuôn mặt biểu lộ như sắp khóc.
“Thôi bỏ đi. Để thư kí Hàn xử lí việc này. Cô hãy mang ra và đưa nó cho cậu ta.” Anh nói rồi vứt tập tài liệu cho Diệp Hân Nghiên. Thật ra anh đã rất chán ghét cô ta nhưng vì cô ta có thực lực vả lại còn là bạn học nên anh nể tình nghĩa bạn bè với cô ta để cho cô ta làm ở đây.
Hạ Tiểu Mạt vừa bưng cốc trà trở về thì nhìn thấy Diệp Hân Nghiên với khuôn mặt căm tức nhìn cô. Diệp Hân Nghiên vì quá chán ghét cô, cố tình đụng trúng khiến cô lảo đảo, cũng may cô nhanh chóng bình ổn lại được. Thấy hành vi cố tình của mình không thành công, Diệp Hân Nghiên hậm hực bỏ đi.
“Tôi mang cho anh ly trà vì không biết sở thích của anh uống gì nên tôi tạm pha cái này a.”
“Cảm ơn em. Nhưng tôi không hay uống trà thói quen của tôi là hay uống cà phê.” Dù nó không phải là cà phê nhưng anh vẫn uống vì nó là của vợ anh pha mà.
“Ừm… Tôi biết nhưng anh nên học thói quen uống cà phê ít lại, uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu. Nếu được thì để tôi pha cho anh một ly sữa mỗi ngày nhé.”
“Cũng được, tùy em!” Trong lòng anh giờ rất vui cuối cùng thì cô cũng chủ động trong một việc gì đó. Nhắc đến sữa, anh lại nhớ đến ngày xưa khi đến lớp ngày nào cô cũng mang một hộp sữa bên cạnh để uống. Hình như cho tới tận bây giờ cô chưa bỏ thói quen đó.
“Tôi có thể…hỏi anh một việc được không?” Hạ Tiểu Mạt do dự.
“Em cứ hỏi?” Lục Khải Huy thấy Hạ Tiểu Mạt có vẻ do dự dường như anh biết rằng cô sẽ hỏi về chuyện của Diệp Hân Nghiên.
“Anh và cô gái vừa nãy có phải là người yêu không? Nếu đúng tôi sẽ li hôn với anh để anh có thể sống cùng cô ấy.”
“Không tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả. Huống chi tôi và cô ta chưa từng là người yêu của nhau.” *Cái cô bé này nghĩ gì vậy chứ, người anh thích là em nhưng hiện tại em là giả vờ quên anh hay là cố tình quên anh*. Anh chống tay lên trán thở dài không biết phải làm thế nào với cô.
“Chủ tịch… chủ tịch anh sao vậy? Hay là để tôi đi pha cho một chút mật ong nhé. ” Hạ Tiểu Mạt thấy anh có vẻ mệt mỏi.
“Không cần đâu! Em cứ làm việc của mình đi không cần lo cho tôi. Tôi chỉ là công việc có nhiều chuyện khó giải quyết quá thôi.”
“Ah.. vậy à. Vậy thôi tôi không làm phiền anh nữa.”
“Được rồi. Đúng rồi tối nay tôi sẽ đặt nhà hàng để hai gia đình gặp nhau bàn về chuyện hôn lễ của chúng ta đến lúc đó em báo với ba mẹ em một tiếng.”
“Được.”