CẢM GIÁC KHI HAI TA GẶP NHAU - Chương 83: Nụ hôn sau bao năm thương nhớ
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:03:15
Lượt xem: 3
“Thôi đi anh còn tư cách để nói yêu tôi sao? Tình cảm của tôi đối với anh đã không còn từ năm năm trước rồi. Đến bây giờ khi gặp lại tôi một chút cũng không còn yêu anh nữa, không còn….” Rốt cuộc thì từ khi nào mà cô lại làm gắt lên như vậy.
Anh không chịu nổi mỗi câu mỗi chữ cô nói nữa rồi. Anh quyết định dùng đôi môi của mình áp đi tiếng gào khóc của cô. Phải mỗi lần nhìn thấy cô anh không thể kiềm chế được nữa, anh chỉ muốn ôm trộn cô vào lòng cơ thể của cô và cả đôi môi đấy trước kia là của anh bây giờ cũng vẫn là của anh.
“ưm….ưm…”
Cô còn đang liên tục mở miệng nói chuyện bỗng dưng lại bị anh khóa chặt môi lại. Đây là nụ hôn trong suốt năm năm qua cô đã chờ đợi ư? Không, không thể cô còn mong chờ gì ở người đàn ông này chứ? Tình yêu ư? Cô thừa nhận là cô vẫn còn tình cảm với anh nhưng bây giờ cô đã có hai nhóc tỳ kia rồi cô chỉ muốn chăm lo cho hai đứa con của mình thôi. Tình yêu đối với cô bây giờ đã không có ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ là làm cô cắn lên môi anh rồi nhân cơ hội anh mất cảnh giác mà đẩy anh ra.
“Lục Khải Huy đừng để tôi phải ghét anh.” Cô quệt vết m.á.u trên môi mình đi rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Cảnh tượng này được một phen mọi người có mặt trên tầng lầu này nhìn thấy. Anh đưa ánh mắt cảnh cáo mọi người. Nếu có ai dám tiết lộ chuyện này ra thì người đó đồng nghĩa với việc là không muốn sống nữa.
Anh đóng sầm cửa lại. Ngồi thụp xuống đất vắt tay lên trán mắt hướng về phía bầu trời xanh kia mà suy nghĩ. Cô thực sự ghét bỏ anh rồi ư? Có phải vậy không? Bầu trời hôm nay đẹp như vậy mà lòng người đã sớm thay đổi rồi sao?
…
Về phần cô sau khi rời khỏi Lục thị cô tìm đến một nơi nào đó yên tĩnh để suy nghĩ lại chuyện này. Thật ra khi về nước cô cũng đã có ý định sẽ để cho hai đứa nhỏ biết mặt cha nó vì vốn dĩ hai đứa trẻ đã thông minh rồi cho dù cô có nói cho của chúng đã mất trước khi chúng được sinh ra thì chúng vẫn có thể tìm ra ba ruột của chúng. Nhưng cô vẫn sợ nên đã không nói thật cho chúng biết.
Bỗng nhiên có một cuộc điện thoại làm thôi dòng hồi tưởng suy nghĩ của cô. Xem ra hai bảo bối nhà cô đang rất nhớ mẹ chúng a.
“Alo? Bảo bối?”
“Mami tụi con không thấy người ở nhà. Mami là đi đâu vậy?”
“Mami chỉ ra ngoài đi dạo với mua đồ ăn cho các con thôi. Mami về liền đây. Tạm biệt hai bảo bối.”
Cô cúp máy rồi ghé qua một siêu thị ở gần đấy. Vì hai bảo bối có vẻ rất thích ăn trứng nên cô đã mua nhiều trứng để tiện cho trong nhà. Nhắc đến trứng cô lại nhớ đến anh, anh cũng rất thích ăn trứng giờ cả hai bảo bối đều thích nữa chẳng phải là do thừa hưởng từ người cha này sao. Chỉ mong rằng không có thừa hưởng tính đào hoa của ba nó thôi.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-giac-khi-hai-ta-gap-nhau/chuong-83-nu-hon-sau-bao-nam-thuong-nho.html.]
“Mami về rồi đây!!! Mặc Phong, Linh Đan, bảo bối à ~~”
“A mami về rồi.”
“Hai bảo bối ở nhà có ngoan không?”
“Dạ, ngoan ạ.”
Rosanryyy
“Chị, chị về rồi.”
“Ừ…hôm nay sao em về nhà sớm thế?”
“À…lâu rồi em cũng chưa có chơi với hai đứa nhỏ nên hôm nay không có việc gì về sớm một chút chơi với chúng.”
“Vậy hả? Vậy ba cậu cháu ra kia chơi đi. Mami hôm nay sẽ đích thân vào bếp nấu món ngon chiêu đãi cho ba cậu cháu nhé.”
“Yeah!! Mami là tuyệt nhất.”
Thế là ba cậu cháu lại ra ngoài phòng khách chơi còn cô thì vào bếp để nấu. Có một số người giúp việc trong nhà muốn phụ giúp cô nhưng đều bị cô từ chối hết. Cô là muốn tự tay làm, còn nhớ quãng thời gian cô ở nước ngoài sinh sống đều là cô tự lập hết. Tự nấu ăn, tự làm việc nhà khi mà cái bụng của cô cứ ngày một to ra. Vất vả là thế cô còn chịu được huống chi là công việc nấu ăn này.
Cuối cùng thì cũng nấu xong thức ăn đã được bày sẵn ra. Nhìn thực đơn hôm nay cũng thật là hấp dẫn. Có món trứng kho thịt sở trường của hai đứa nhỏ, canh chua làm mát cùng với cả món rau xào sở trường của cậu em trai cô. Nhìn qua trông rất giản dị nhưng lại rất hấp dẫn với những người có tâm hồn ăn uống.
“Oaaaaa~~~ Mami đúng là số một. Món này vẫn ngon như lần đầu mami làm cho chúng con vậy.”
“Con bé này, ăn cơm không được nói chuyện. Cơm dính trên cả mép miệng rồi kia kìa. Để mami lấy ra cho nào.” Hạ Tiểu Mạt lấy khăn giấy rồi lau đi phần cơm bị lem trên má của cô bé Linh Đan. Khoảnh khắc này thật đẹp, một người phụ nữ tuy ở độ tuổi ba mươi nhưng hình như không có dấu hiệu nào của việc già đi mà ngược lại nhan sắc ngày một đẹp hơn cùng với cô bé năm tuổi kháu khỉnh lanh lợi và vẻ đẹp hồn nhiên khiến ai cũng nghĩ đây là một bức tranh đẹp tuyệt vời.
“Mami người đừng chiều hư em ấy quá. Mặc dù mới chỉ năm tuổi nhưng tụi con có thể tự lập được rồi. Mấy chuyện nhỏ này mami không cần phải bận tâm đâu. Linh Đan mẹ đi cả ngày mệt nhọc rồi nếu em cần ăn cơm kiểu đấy không phải là lại thêm gánh nặng cho mami sao?”
“Anh Mặc Phong nói đúng, em không nên làm vậy nữa. Mami con xin lỗi, chắc hẳn mami mệt lắm mà còn phải chăm sóc con nữa. Xin lỗi mami.”
“Ngốc ạ!! Sao có thể chứ? Hai đứa là con của mami, mami không thương yêu và chăm sóc cho hai đứa thì mami còn phải yêu thương ai đây? Không cần phải xin lỗi mami. Chỉ cần con ngoan ngoãn ăn cơm không bị rớt ra là mami vui rồi.” Hai đứa trẻ đáng yêu như này cô làm sao nỡ trách. Khi ở nước ngoài mỗi khi đi làm về mệt mỏi chỉ cần về nhà có hai nhóc này là cô cảm thấy bao nhiêu muộn phiền cũng tan biến.
“Dạ, mami.”