CẢM GIÁC KHI HAI TA GẶP NHAU - Chương 11: Thẩm Nhã Tịnh
Cập nhật lúc: 2024-09-05 22:01:14
Lượt xem: 12
Xe của anh đi thẳng vào bãi đậu xe rồi dừng. Cô mở cửa ra mà tức tối:
“Chẳng phải tôi đã bảo anh rằng anh cứ đậu ở một chỗ nào đó khuất người gần công ty để tôi xuống mà sao anh không nghe chứ? Làm tôi lại phải ngó trước ngó sau.”
“Em cứ việc quang minh chính đại mà đi tại sao phải lén lút ?”
“Nói với anh cũng không hiểu đâu, tôi mới được Tiểu Hy minh oan cho bây giờ đi với anh họ nghĩ tôi như thế nào?”
“Em là người phụ nữ của tôi cần gì phải quan tâm đến việc này?”
“Anh…!!” Cô chưa kịp nói thì điện thoại đã reo lên.
“Alo Tịnh Tịnh! Mình nghe.” Người đầu dây bên kia là Thẩm Nhã Tịnh bạn thân của cô từ trung học cho đến tận bây giờ.
Thẩm gia có hai người con, một trai một gái. Con trai cả tên Thẩm Nhất Vũ – CEO của Thẩm thị cũng giống như anh trẻ tuổi tài cao, con gái là Thẩm Nhã Tịnh – nhà thiết kế nổi tiếng có nghệ danh là Tịnh Tịnh. Cả hai đều có tiền đồ sáng lạng đều là những con người làm rạng danh Thẩm gia. Tính cách người anh rất ôn hòa nhưng cũng pha chút lạnh lùng, còn người em thì hoạt bát nhanh nhạy rất đáng yêu chính vì vậy cô và Nhã Tịnh rất thân với nhau.
“Tiểu Mạt hôm nay đi chơi với mình, anh ta lại làm mình giận nữa rồi.” Nghe Nhã Tịnh than vãn Hạ Tiểu Mạt cũng biết ‘anh ta’ là ai. Để củng cố địa vị của Thẩm gia nên từ bé Nhã Tịnh đã có hôn ước với Lăng Viên Hiên cũng học cùng lớp với cô và Nhã Tịch tất nhiên là có cả anh Lục Khải Huy. Vì biết có hôn ước này cho nên hai nhà mới cố tình để hai bọn trẻ học cùng nhau thế là cơ duyên cũng may cho hai nhà là hai đứa trẻ lại cũng rất thích nhau.
“Tịch Tịch hay để mình hỏi xem là có thể nghỉ không đã, cậu chờ mình nhé.”
“Chủ tịch! Hôm nay có thể cho tôi nghỉ một ngày được không?” Cô vừa nói vừa cười trừ.
“Được! Hôm nay cho em nghỉ nhưng nhớ khi về thì phải đền bù cho tôi.”
“Đền bù được thôi vậy tôi đi đây.” Cô hớn hở mà không biết câu đó của anh có âm mưu gì.
“Khoan đã…”
“Có chuy…Ưm !” Cô chưa kịp nói thì anh đã ghì c.h.ặ.t đ.ầ.u cô rồi hôn cô ngấu nghiến. Hôn đến khi cô gần như không thở nổi thì mới buông cô ra.
“Em có thể đi rồi.” Anh vừa dứt lời thì cô bỏ đi cô nghĩ bụng *chỉ là lợi dụng thôi, là lợi dụng thôi sao tim có thể đập nhanh vậy được*
Đột nhiên anh gọi thư kí Hàn lại:
“Cho xe đi theo cô ấy, tôi có cảm giác hôm nay không có chuyện lành!”
“Vâng chủ tịch!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-giac-khi-hai-ta-gap-nhau/chuong-11-tham-nha-tinh.html.]
…
Thẩm Nhã Tịnh lái xe đến đón cô ở ngoài cửa công ty.
“Tịnh Tịnh cậu và Lăng Viên Hiên lại cãi nhau ?”
“Bỏ đi hôm nay mình không muốn nhắc đến anh ta. Chỉ có mỗi việc là mình không ăn nhiều để giữ dáng mà anh ta bắt mình ăn bao nhiêu chất béo đã thế sáng nay còn gửi bao nhiêu đồ ăn đến. Bộ anh ta nghĩ mình là con heo sao?” Càng nói Thẩm Nhã Tịnh càng tức giận hơn.
“Tịnh Tịnh, mình nhớ đây là lần thứ 1258 lần cậu nói cậu giận anh ta vì chuyện này rồi. Lần nào anh ta chỉ cần dỗ cậu vài câu là cậu lại tha thứ cho anh ta mình còn lạ gì nữa.” Chính vì làm bạn bao nhiêu năm cho nên tính cách của bạn thân cô thì cô cũng đã quá hiểu rồi.
“Không lần này mình quyết tâm sẽ không thèm để ý đến anh ta nữa đến khi nào anh ta chịu ngừng đưa mấy cái thứ đồ linh tinh đó đi. Hôm nay mình đưa cậu đi mua sắm cho thỏa thích.”
“Woa chẳng mấy khi được tiểu thư của Thẩm gia bao thế này mình nhất định phải mua rồi.” Mắt cô lóe sáng lên vì cô rất muốn được mua quần áo cứ nhìn thấy đẹp là cô rất thích nhưng vì gần đây bận quá nên chưa đi được.
Thế là cô và Thẩm Nhã Tịnh cùng đi mua cho đã đời tại trung tâm thương mại. Khi đến cửa hàng dành cho nam, nhìn thấy có một chiêc cà vạt rất phù hợp với anh thế là cô quyết định mua chiếc cà vạt ấy. Cô rủ Nhã Tịnh đi vào và định lấy chiếc cà vạt đó thì có một bàn tay khác cầm lấy nó.
Rosanryyy
“Nhân viên đâu gói cho tôi cái này.” Người cướp không ai khác chính là Diệp Hân Nghiên.
“Chào giám đốc, xin lỗi cô có thể nhường lại chiếc này cho tôi?”
“Thế ư? Xin lỗi nhưng tôi đã lấy nó rồi.” Diệp Hân Nghiên mỉa mai, cô ta vốn định mua cho anh một chiếc cà vạt mới không ngờ lại bị cô nhìn thấy trước.
“Xin lỗi cô, bạn tôi là người thấy nó trước rồi, nể tình cũng là khách hàng cô có thể xem cái khác.” Thẩm Nhã Tịnh không biết người này là ai, càng không biết có quan hệ gì với cô. Nhưng cô ta là người có thái độ hống hách nên cô không nhịn được nói giúp cho Hạ Tiểu Mạt.
“Cô là ai? Chắc cũng cùng một loại nghèo khó như cô ta?”
“Phó giám đốc, làm người phải biết tôn trọng chút.” Hạ Tiểu Mạt tiến gần Diệp Hân Nghiên tặng cho cô ta một cái tát *Bốp*. Mọi người ở đấy ai cũng gương mắt nhìn về phía cô, Thẩm Nhã Tịnh và Diệp Hân Nghiên.
“Hạ Tiểu Mạt, cô…. Người đâu sao còn không đuổi cô ta ra ngoài chỉ là một con tiện nhân chuyên bám đuôi đàn ông thôi mà cũng dám vào đây ?”
Nhân vên nữ nghe vậy liền chạy lại đỡ lấy vị khách quý đang ngã trên mặt sàn đồng thời quay sang cô và nói:
“Thưa cô! Chỗ chúng tôi không phù hợp với những người như các cô mời các cô đi cho. Cửa hàng chúng tôi là những mặt hàng cao cấp, với hiện trạng của các cô bây giờ e rằng sẽ làm xấu bộ mặt khách hàng của cửa hàng chúng tôi.”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ai muốn đuổi ai?”