Ca nhi xuyên không nhặt được lão đại hắc bang - Chương 17: Ở lại
Cập nhật lúc: 2025-09-09 03:07:43
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi đồng hành cùng tất hàng loạt kiểm tra, cuối cùng Ôn Doãn Ninh cũng phê duyệt xuất viện.
Cậu cứ mơ mơ hồ hồ kéo kiểm tra đến khi hồn cửa một căn biệt thự lộng lẫy. Cậu bối rối ngẩng đầu nam nhân đang ôm theo kiểu công chúa.
- Chúng đang ở ạ? Không về nhà em ?
- Đây là nhà , từ hôm nay em sẽ ở đây.
Nghe câu trả lời, Ôn Doãn Ninh càng hoang mang.
- em nhà mà, em ..
- Em sẽ ở đây
Nam nhân thẳng mắt nghiêm túc , lắp bắp định gì đó bỗng thấy chân mày nam nhân nhướng lên cao, Ôn Doãn Ninh tức thì ngoan ngoãn vùi đầu n.g.ự.c nhỏ giọng yêu cầu:
- mà, nhưng mà.. thể để em tự , mất mặt lắm ý.
- Hửm..
- Em… em gì ạ
Thấy sợ mà ngoan ngoãn để ôm, Chiến Nam Thiên nhanh lẹ về phía phòng ngủ chính ở tầng hai, hầu vội vàng chào hỏi và giúp mở cửa phòng. Hắn nhẹ nhàng đặt lên giường nắm lấy cổ tay nhỏ bé của áp lên má :
- Tạm thời thể khẳng định với em điều gì, nhưng em xảy bất cứ chuyện gì ngoài ý nữa, nên nhất em cứ ở trong tầm mắt của . Được ?
Đây nào một câu hỏi, rõ ràng là thông báo cho từ đây sẽ là của . Xấu xa, Ôn Doãn Ninh đỏ hết cả mặt vội vàng rút tay úp mặt xuống gối nữa. Cậu thật sự bối rối phản ứng như thế nào, nhưng trong lòng bắt đầu vui như nở hoa. Tay nhỏ nhẹ nhàng chạm n.g.ự.c , rõ nó đang đập thình thịch một cách nhanh chóng.
Thấy phản ứng đáng yêu và cả cái cổ đỏ ửng của nhóc con, Chiến Nam Thiên đầy ý sáp tới ôm lòng.
- Ngủ cùng một chút nhé
Cậu đôi mắt đầy mỏi mệt của nam nhân, quầng thâm mắt lộ rõ rệt, lẽ cả ngày hôm qua chẳng ngủ mà trông cả đêm, Ôn Doãn Ninh thấy lòng mềm như một vũng nước, nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn để cho nam nhân ôm lấy cả . Cứ tưởng sẽ căng thẳng đến mức chẳng ngủ nhưng khi lắng tiếng thở đều đều của nam nhân, cũng bất giác rơi giấc ngủ lúc nào chẳng .
19h Vương quản gia nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ chủ nhà gọi dậy ăn tối.
Chiến Nam Thiên tỉnh giấc bên gối đang thơm ngọt ngủ chút nỡ đánh thức , nhưng nếu ăn sẽ mau khỏe .
Lay nhẹ nhóc con, thấy oan ức khì khì mũi chịu dậy, khẽ véo má :
- Không dậy nữa là tét m.ô.n.g đấy nhé
Mơ màng lời uy h.i.ế.p của nam nhân Ôn Doãn Ninh giật mở mắt , đến khi thấy gương mặt nam nhân trong gang tấc vội bật dậy.
- Dậy, em dậy mà
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nhi-xuyen-khong-nhat-duoc-lao-dai-hac-bang/chuong-17-o-lai.html.]
Buổi tối trong nhà ăn xa hoa, Ôn Doãn Ninh đầu thì Hầu Phủ khi xưa xem là thế gia hiển hách cũng thật sự sánh nổi vẻ tinh xảo thời đại .
Đèn trần lộng lẫy, thảm lông trắng mịn, từng vật phẩm đều sang trọng và tinh xảo vô cùng, gạch lát sàn cũng là loại thượng hạng với hoa văn tinh tế. Bé con cứ ngước đầu thứ như bé nhà quê mới lên thành phố Chiến Nam Thiên thấy buồn đáng yêu, khẽ bế lên và bước nhà ăn bỏ mặc sự vùng vẫy nhỏ xíu của .
Lúc đây nhà ăn chỉ Vương quản gia và 2 hầu chờ, thấy nhóc con vẻ đươc tự nhiên, phất tay bảo lui xuống hết, tự tay múc cho một bát canh ăn lót . Hắn đút một thìa bảo:
- Ăn thử xem hợp khẩu vị , nếu thích thể , bảo dì Hoa món khác.
- Để em tự ăn ạ
- Em chắc cái tay đang băng bó đó thể cầm thìa ?
Hắn liếc hai bàn tay còn băng gạt của . Ôn Doãn Ninh lúc mới nhớ tay vì cầm mảnh thủy tinh thương, nên đành im lặng để đút ăn.
- Cảm ơn.. cảm ơn
Một buổi tối ấm áp pha lẫn chút ngại ngùng cứ thế diễn , nếu còn tưởng đôi trẻ yêu lâu năm lắm đấy.
Sau khi ăn tối, và cùng xem tivi trong phòng khách một lúc, rõ thói quen nhỏ của nhóc con , dường như luôn cố gắng học thứ từ tivi, còn thấy lấy sổ nhỏ ghi ghi chép chép, ngoan ngoãn vô cùng.
9h Tối, bác sĩ tư nhân nhà họ Chiến đến giúp băng gạt, nam nhân luôn bên cạnh giám sát khí cũng chút căng thẳng.
Bác sĩ gương mặt nhỏ nhắn trắng tinh của bệnh nhân sát trùng cho vết thương ở tay . Cứ nghĩ nhóc nhỏ sẽ hít hà vì đau, chuẩn tâm lý nhờ nhà kéo tay nhóc nhưng ngờ tới bệnh nhân chỉ nhíu mày chứ lộn xộn. Việc giúp bác sĩ xử lý vết thương nhanh dặn dò đôi viêc cần tránh là tan tầm.
Tối hôm đó khi dỗ bé con ngủ xong Chiến Nam Thiên lạnh lùng đến hình đường Hắc Ưng hội. Hắn để tên đó nếm mùi vị cận kề cái c.h.ế.t vùng vẫy tuyệt vọng là như thế nào.
Trong gian u tối với đầy dụng cụ tra tấn hiện đại, Lưu Hàn đang trói treo cột. Chân chạm đất, sức nặng dồn hết hai cổ tay, một sợi dây mảnh treo ở cổ lúc nào cũng trong trạng trái gồng để trượt xuống. Thế nhưng chỉ 3 lượt quất roi cổ vẫn cứa rướm m.á.u hít thở từng tiếng to.
Chiến Nam Thiên một lúc đôi mắt càng ngày càng rét buốt khi bảng điều tra thuộc hạ gửi đến. Nam nhân bước từng bước đến gần Lưu Hàn tay bóp chặt cổ gắn ghì mạnh đập góc cột, lực đập mạnh đến mức đầu chảy đầy m.á.u tươi khàn giọng rên lên từng tiếng đau đớn. Cứ như thế từng dụng cụ tra tấn đều dùng ít nhất một Lưu Hàn.
Thạch Đầu thấy lão đại vẫn ngừng tay khi tra tấn hơn một giờ, vội bước đến nhẹ giọng ngăn cản:
- Lão đại nó c.h.ế.t cứ để tụi em tay, cần bẩn tay .
Chiến Nam Thiên lúc mới chút nguôi giận quăng roi da trong tay xuống, tên gần như còn thở ngất lịm , be bết máu.
- Đưa chứng cứ cho cảnh sát, chú tự xử lý, để những c.h.ế.t đó thanh thản.
- Dạ em , đại ca yên tâm.
Tiễn lão đại về, Thạch Đầu bước nữa khẳng định lão đại nhà để ý nhiều đến Ôn Doãn Ninh. Hắn mau lẹ cho danh sách cần bảo vệ cấp 1, đây là chị dâu tương lai, nên lấy lòng mới là thượng sách.
Về đến nhà, Chiến Nam Thiên vội về phòng mà tẩy rửa một dính đầy m.á.u của . Hắn sợ bé con sẽ sợ hãi, quá đơn giản thể để những chuyện ghê tởm kẻo bóng ma tâm lý.
Hơn 1h đêm nữa ôm lấy bé con ngoan mềm lòng an yên chìm giấc ngủ.