Lưu Hàn tươi như một đứa nhóc cầm thứ nó yêu thích đem khoe với nó để ý, giới thiệu từng mùi hương nước hoa cho , đến cái lọ màu trắng cuối cùng điêu khắc hình hoa tulip chợt dừng . Đôi mắt sáng rực lên gương mặt Ôn Doãn Ninh một cách mê đắm, khẽ một cách cực kỳ dịu dàng:
- Thiên thần, đây là lọ nước hoa tự tay thiết kế cho em, em xem nó tinh xảo bao.
Cậu tập trung cái lọ trống rỗng đó, tuy sẽ gì nhưng trực giác mách bảo cho đây sẽ chẳng là chuyện gì.
Sau giây phút tự chìm đắm, khẽ :
- Bé ngoan chúng bắt đầu thôi nào, sẽ thật nhẹ nhàng
Một bài tình ca với giai điệu êm ái vang lên trong gian mờ tối, tháo xích sắt lôi bồn tắm với đầy cánh hoa tulip. Thấy liều mạng cự quậy, Lưu Hàn nhúng mạnh đầu nước đến khi sắp ngạt thở thì kéo lên, cứ lặp lặp đến khi mất hết thể lực. Hắn hề mất kiên nhẫn mà kỳ cọ, tẩy rửa từng mảng da thịt ôn doãn ninh, tuy động tác chậm rãi nhưng lực tay mạnh, cọ đến mức da đỏ rát cả lên.
Khi chạm đến lòng bàn tay bỗng dừng đó như phát điên bóp mạnh cổ , hét lên:
- Tại tay mày bỏng, tại ? Sao mày dám để cơ thể thương, c.h.ế.t tiệt… tác phẩm mỹ của tao, c.h.ế.t , đồ đê tiện...
Hắn tức giận đến đỏ cả mắt, còn Ôn Doãn Ninh chỉ thể yếu ớt nắm lấy cổ tay cố gắng kéo , đến khi sắp ngất đến nơi mới buông cổ . Cậu ôm cổ ho sặc sụa, ho như văng cả phổi ngoài.
Lưu Hàn nổi điên đập vỡ các bình hoa bên cạnh, kéo Ôn Doãn Ninh khỏi bồn tắm, ghì mạnh xuống sàn, tay cầm mảnh vỡ sắc bén cứa cổ Ôn Doãn Ninh. Cậu lấy hết can đảm chụp lấy tay , mảnh vỡ cứa mạnh tay , m.á.u tươi túa ngay lập tức, đau lắm nhưng nào dám buông . Thế nhưng hành hạ xong một trận, dư âm của thuốc mê vốn vẫn hết thể nào là đối thủ của tên điên . Mảnh thủy tinh gần cổ trong gang tấc, tuyệt vọng nhắm mắt chờ đợi cơn đau ập đến.
Lúc trong đầu nảy nhiều ký ức, từng khuôn mặt nhà hiện lên cuối cùng dừng ở gương mặt nam nhân lạnh lùng , lúc đây ước gì thể dù chỉ là tên gọi của đối phương, hề sợ c.h.ế.t nhưng nếu cho chút ấm áp tại để c.h.ế.t như thế . Thật chút cam tâm, cam tâm cứ thế c.h.ế.t ở một xó xỉnh ai .
lúc tiếng ầm lớn vang lên, một lực cực mạnh đá văng cái cửa bằng sắt. Chiến Nam Thiên dẫn đầu vọt , khi thấy Ôn Doãn Ninh gặp nguy hiểm nhanh như chớp lao đến đá mạnh đầu Lưu Hàn khi gã còn kịp phản ứng.
Đàn em phía cũng kịp thời chạy đến đá một phát thật mạnh bụng Lưu Hàn đau đớn co quắp . Thấy còn ý định phản kháng thế là một trận đòn ập tới, cuối cùng trói quỳ mặt đất, họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng đầu, chỉ cần đợi lệnh của lão đại kết cục sẽ định đoạt ngay trong 1 giây.
Chiến Nam Thiên mặc kệ đàn em xử lý tên , lưu loát đỡ lên tựa , một chiếc áo khoác dài nhanh nhẹn bao bọc lấy một mảnh vải của Ôn Doãn Ninh. Khi thấy gương mặt tái nhợt còn chút m.á.u của , đôi mắt Chiến Nam Thiên càng âm u dọa , quét mắt Lưu Hàn, nếu như ánh mắt thể g.i.ế.c thì tên thiên đao vạn c.h.é.m ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nhi-xuyen-khong-nhat-duoc-lao-dai-hac-bang/chuong-15-doi-mat-voi-chinh-minh.html.]
Đàn em xung quanh thấy lão đại lạnh mặt toát khí tức g.i.ế.c cũng căng thẳng theo nghiêm đợi lệnh tại chỗ.
- Đưa về hình đường.
Một câu lạnh lùng buông xuống, Chiến Nam Thiên vội ôm lên bước nhanh ngoài.
------------
Trong phòng bệnh VIP tại bệnh viện K, Lân Cổ đang trao đổi tình trạng bệnh của Ôn Doãn Ninh với Chiến Nam Thiên.
- Cậu , vết thương xây xước ngoài da bôi thuốc, vết thương ở tay là nặng nhất cũng xử lý, chỉ cần cẩn thận sẽ để di chứng gì.
- Thế còn tỉnh?
- Do hoảng sợ quá độ kèm theo thuốc mê vẫn tan hết khiến lâm hôn mê thôi, trễ nhất sáng ngày mai sẽ tỉnh .
- Cảm ơn
Lân Cổ giật Chiến Nam Thiên đang cúi đầu cạnh giường bệnh, bạn sắt thép của lúc đang im lặng ngắm gương mặt nhóc con giường, sự dịu dàng lạ lẫm Lân Cổ thể lâu thêm một chút. Tuy trong bụng nhiều câu hỏi nhưng cũng chỉ đành nén chừa gian yên tĩnh cho bệnh nhân.
Nói ai tin nhưng ngay bấy giờ, lão đại khiến khiếp sợ của Hắc Ưng hội dùng ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút hối hận bé con mềm yếu giường. Ngón tay khẽ gạt sợi tóc rối trán nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịn.
Ôn Doãn Ninh yên tĩnh, ngoan ngoãn như một bé búp bê xứ tinh xảo, chỉ tiếng thở khe khẽ là minh chứng vẫn còn sống. Mà , chỉ một chút nữa thôi đánh mất .
Chiến Nam Thiên cứ thế đến tận hừng đông, lặng lẽ canh giữ bên giường. Là trấn an trấn an chính cũng rõ, nhưng thể nào buông tay nhóc con yếu đuối nữa.
Sự sợ hãi khi thấy mảnh thủy tinh sắp cứa cổ , sự xót xa khi thấy từng vết m.á.u đỏ thể như một cú tát tỉnh táo, thoát khỏi những mơ hồ suốt một tháng qua. Hắn chính rơi cái hố mang tên tình yêu mà hằng trốn tránh.