Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 838
Cập nhật lúc: 2024-11-03 11:19:56
Lượt xem: 3
Người phụ nữ giống như ruồi nhặng không đầu, cầu xin mọi người, muốn nhờ ai có xe đạp chở hai mẹ con họ đến bệnh viện, nhưng mọi người thấy dáng vẻ bé trai đẫm m.á.u đều yên lặng tránh đi.
Người phụ nữ sốt ruột đến chảy nước mắt, ôm con nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, khi chạy qua bên Đại Kiều và Hoắc Trì, Đại Kiều đột nhiên mở miệng: "Chúng cháu giúp cô!"
Người phụ nữ ngẩn ra một chút, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Đại Kiều quay đầu hỏi Hoắc Trì: "Anh Hoắc Trì, chúng ta lái xe đưa họ đi bệnh viện được không?"
Cô không rõ vì sao, nhưng khi thấy dáng vẻ người phụ nữ, tự dưng cảm thấy thân thiết.
Hoắc Trì không chút do dự, gật đầu nói: "Được."
Nói xong, Hoắc Trì quay người chỉ vào chiếc xe hơi đỗ gần đó, nói với người phụ nữ: "Đó là xe của chúng cháu. Nếu cô tin tưởng chúng cháu, hiện tại chúng cháu có thể đưa cô đến bệnh viện."
Chương Nguyệt Minh nhìn theo hướng anh chỉ, kích động liên tục gật đầu: "Cảm ơn, cảm ơn hai người!"
Trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt, vừa rồi bị những người khác từ chối liên tiếp, bà đã suýt chút nữa tuyệt vọng!
Nghĩ như vậy, bà lại khom lưng liên tục nói lời cảm ơn với Đại Kiều và Hoắc Trì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/838.html.]
Đại Kiều bảo bà không cần khách khí, rồi cùng Hoắc Trì đưa hai mẹ con lên xe.
Khi lên xe, Hoắc Trì dặn tài xế nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất.
Vào bệnh viện, Đại Kiều và Hoắc Trì không lập tức rời đi, mà cùng người phụ nữ vào trong.
Hoắc Trì cảm thấy thái độ của Đại Kiều với người phụ nữ này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để tâm lắm. Trước đó cô còn giúp đỡ những người không tốt như anh, giờ cũng có thể giúp người khác.
Trong lòng anh, cô chính là một tiểu thiên sứ.
Bệnh viện thấy mũi đứa bé chảy m.á.u không ngừng, cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng giúp cậu bé cầm máu.
Đứa bé tên Tiểu Vũ, mới chỉ 4-5 tuổi, nhưng suốt quãng đường đến đây, đều không khóc không nháo, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Đại Kiều nhìn cậu bé, không khỏi nhớ đến hai đứa em trai song sinh ở nhà.
Hai đứa bé trắng trẻo, mềm mại, nhìn từ xa giống như hai viên bánh trôi thật lớn. Trong khi đó, cậu bé đáng thương trước mắt lại gầy gò ốm yếu, vì vậy đầu nhìn có vẻ rất lớn, như bánh gạo rán bị cán dẹp lép.
Nghĩ đến bánh trôi và bánh gạo rán, cô không nhịn được nuốt nước miếng, trong lòng có chút chột dạ.
Thời điểm này sao cô lại có thể nghĩ đến đồ ăn vặt chứ?