Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 786
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:48:04
Lượt xem: 3
Lúc trước anh Sâm cưới em là vì mất trí nhớ, nếu không vì chuyện đó, anh Sâm nhất định sẽ không bỏ rơi mọi người! Em xin chị, đừng trách anh Sâm được không? Nếu muốn trách, thì hãy trách chúng em!"
Đái Thục Phương thấy sắc mặt đối phương thay đổi, có chút không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh bà đã hiểu, vì Hoắc Chính Sâm đã đến!
Hoắc Chính Sâm nhanh chân đi tới, vừa lúc nghe được lời Vương Anna nói, khiến cho ông muốn trách cứ cũng không nói nên lời.
Trước đó ông đã nhắc nhở Vương Anna không cần tới đây. Ông sẽ tìm thời cơ nói rõ với cha và Đái Thục Phương về chuyện của bà ta và con.
Chỉ là mỗi lần ông nhìn thấy hai khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đái Thục Phương và cha, ông lại không thể nói ra những lời này.
Bọn họ ở nông trường chịu khổ, ông lại ở nơi đất khách quê người cưới vợ sinh con, nếu nói ra những lời này sẽ khiến ông cảm thấy mình giống như một tên cặn bã!
Nhưng tất cả những chuyện này ông cũng không có cách nào thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/786.html.]
Trong mười hai năm mất trí nhớ, ông không nhớ được gì cả. Ông đã sống trong nhà xưởng phi pháp hơn 3 năm, chưa từng có người nhà nào tới tìm kiếm. Lúc đó ông cũng rất chán nản, cho rằng mình bị người nhà vứt bỏ. Sau đó, cha của Vương Anna cứu ông và giúp ông đứng vững ở Mỹ.
Ông đi từng bước một không thể tách rời sự trợ giúp của nhà họ Vương, vì vậy muốn ông bỏ rơi Vương Anna, ông cũng không làm được.
Kẹp giữa gia đình và hai người phụ nữ, ông không cảm thấy sảng khoái hay vui sướng chút nào. Mỗi ngày đều như đang đi trên mũi dao, không cẩn thận một chút sẽ khiến ông tan xương nát thịt!
Nếu có thể, ông tình nguyện năm đó mình không đi đưa quân nhu, không mất trí nhớ, ông tình nguyện cùng vợ con đến nông trường!
Nhưng bây giờ nói những thứ này đều là vô ích, tất cả đều là số phận trêu đùa!
Đái Thục Phương bị Vương Anna làm cho ghê tởm không chịu được, ném tay bà ta ra: "Cô khiến tôi thấy thật ghê tởm!"
Vương Anna tỏ vẻ bi thương: "Chị…… Em có thể hiểu rõ sự tức giận và đau lòng của chị, nếu đổi lại là em, em cũng sẽ cảm thấy như vậy. Em biết hiện giờ nói gì cũng vô dụng, nhưng chị thật sự không nên trách anh Sâm. Nếu muốn trách, thì hãy trách ông trời đã tạo thành cục diện như bây giờ!"
Đái Thục Phương không muốn nhìn thêm người phụ nữ thích ra vẻ này nữa, bà sợ mình sẽ nôn ra mất. Bà quay đầu nhìn về phía Hoắc Chính Sâm nói: "Anh tới thật đúng lúc! Nếu không phải người phụ nữ này tự mình chạy tới nói cho tôi biết cô ta là vợ anh, anh còn định giấu tôi đến bao giờ?"