Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 77
Cập nhật lúc: 2024-10-19 16:43:36
Lượt xem: 10
Sau khi đi dạo ở trong thôn thêm vòng nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Kiều vô vòng hài lòng đang lúc cong cong miệng nhỏ chuẩn bị đi về thì lại nhìn thấy một người đang đi về hướng cô.
Người này không phải ai khác, chính là ——
Tiểu Kiều từ xa thấy một cô bé mặc quần áo đỏ rực, mới đầu cô ta không nhận ra kia là Đại Kiều.
Nhưng khi cô ta đến gần nhìn thấy gương mặt Đại Kiều, cô ta giật mình.
Không chỉ vì Đại Kiều mặc vào một thân quần áo mới, còn bởi vì cô trắng ra!
Đại Kiều bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, làn da vẫn luôn khô vàng, lại thêm làm việc nhà phơi gió phơi nắng, da cô còn thô ráp hơn đứa trẻ bình thường, còn có năm cô ba tuổi bị thuỷ đậu, trên mặt cũng để lại không ít sẹo.
Nhưng bây giờ tất cả đều không còn!
Trên mặt cô trắng mịn, nhìn qua giống trứng gà bóc, vừa trắng vừa mềm, không nhìn thấy một điểm tì vết gì, mặc dù không đến mức thổi qua là vỡ, nhưng tài nghệ này tuyệt đối không phải cô nên có!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chỉ mới bảy tám ngày không gặp, sao trên người cô lại phát sinh biến hóa lớn như vậy?
Trong lòng Tiểu Kiều nổi lên khủng hoảng khó hiểu.
Cô ta luôn cảm thấy có gì đó đang dần thoát khỏi bàn tay mình!
Đại Kiều nhìn em gái sững sờ nhìn mình, bộ dáng hơi dọa người, cô nhỏ giọng hô một tiếng: "Em gái?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/77.html.]
Tiểu Kiều lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, làm bộ không thèm để ý nói: "Chị, da chị trắng ra thật nhiều, có phải chị bôi thứ gì không?"
Đại Kiều mấp máy môi nhỏ hơi nhỏ tiếng nói: "Không có bôi, tự, trắng."
Trực giác cô không muốn nói cho em gái chuyện về ngọc bội cá chép, huống chi cô dù muốn nói cũng nói không được.
Nhưng bởi vì không nói thật cho em gái, nội tâm cô dâng lên một tia áy náy, dự định có cơ hội, về sau vụng trộm cho em gái dùng nước ngọc châu.
Tự trắng?
Coi cô ta là ngu xuẩn sao?
Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng trong lòng, ánh mắt chuyển chuyển, rơi quần áo cô: "Chị, quần áo chị thật xinh đẹp, là bà nội làm cho chị sao?"
Đại Kiều sờ quần áo trên người, cười ngọt ngào: "Đúng, bà nội, làm, cho chị, em gái, đẹp không?"
"Bà nội quả nhiên không thích em, cho tới bây giờ bà cùng chưa từng làm quần áo cho em... Ô ô..."
Tiểu Kiều nói bụm mặt anh anh anh khóc lên, nội tâm lại hận muốn chết.
Bà già Kiều Tú Chi kia, lúc trước cô ta lấy lòng bà ta như vậy, bà ta lại không nhìn cô ta thêm một cái, hết lần này tới lần khác mắt mù coi trọng đứa cà lăm Đại Kiều này!