Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 451
Cập nhật lúc: 2024-10-26 15:42:08
Lượt xem: 6
Bà Vương trừng mắt nhìn con trai cả, m.á.u trên người không ngừng hướng trào lên trên: "Thằng cả, con, con… Nói cái gì?"
Mỗi chữ con trai cả nói bà đều hiểu, nhưng hợp lại bà đột nhiên không có cách nào hiểu được.
Ông Vương vừa rồi nhìn thấy con trai cả quỳ trên mặt đất, trong lòng đã có suy đoán không tốt, lúc này dự cảm được chứng thực, thân mình lay động một cái, nếu ông ta không vịn cây cột bên cạnh, chắc chắn sẽ ngã cắm đầu xuống!
Vương Thủy Sinh đứng lên muốn đi dìu cha ông ta, lại bị đẩy ra một phen.
Ông Vương lung lay lảo đảo đi đến trước xe ba gác, tay run lẩy bẩy xốc vải bố lên, ngay sau đó bị dọa đến liên tục lùi mấy bước.
Thi thể bị ngâm nước sẽ bành trướng phù thũng, sinh ra hiện tượng người khổng lồ, nhìn qua vô cùng dọa người!
Vương Thủy Sinh vội vàng đi lên đỡ cha ông ta, cũng không nghĩ bà Vương ở phía sau ông ta nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể trên xe ba gác, tròng mắt trừng đến nỗi gần như lồi ra ngoài.
Bà ta đột nhiên cảm thấy khó thở, một luồng nhiệt xông lên đầu, thân mình nhoáng một cái, cả người gục xuống.
"Mẹ!" Vương Thủy Sinh cùng Vương lão nhị đồng thời hô.
"Bà ơi!" Ông Vương cũng không lo cho mình, xoay người nhìn bạn già.
Bà Vương té trên mặt đất, miệng lệch mắt nghiêng, thân mình không thể khống chế mà run rẩy, cả người đã hoàn toàn nói không nên lời!
Đây là trúng gió!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/451.html.]
Lúc trước Vương Thủy Sinh từng thấy một ông cụ trong thôn trúng gió, dáng vẻ rất giống mẹ ông ta!
Ông ta quá sợ hãi nói: "Mẹ có thể là trúng gió, nhanh chóng đưa đến bệnh viện trấn!"
Ông ta nói xong lao ra, đi tới văn phòng đội sản xuất dẫn xe ngựa lại đây.
Thôn dân vừa mới áp chế lòng hiếu kỳ làm việc không bao lâu, đột nhiên lại nhìn thấy đội trưởng bọn họ lái xe ngựa nghiêm mặt chạy như điên tới trấn trên.
Đây lại là cái gì?
"Sao tôi cảm thấy nhà họ Vương giống như xảy ra chuyện lớn? Ông nhìn sắc mặt đội trưởng đi, còn đen hơn đáy nồi!"
"Tôi cũng cảm thấy vậy! Nhưng mà ông nói xem là chuyện gì nhỉ?"
Lưu Thúy Hoa vừa rồi đã muốn nói xen vào chị em dâu, lúc này nhìn thấy ông chồng nhà mình lái xe ngựa ra thôn, trong lòng bang bang bang dâng lên nỗi kinh hoàng.
Bà ta nhanh chóng xin phép phó đội trưởng, sau đó chạy như điên vào trong nhà.
Vợ Vương lão nhị thấy chị dâu cả xin nghỉ, sợ run một hồi, cũng cùng xin nghỉ chạy đi.
Mọi người thấy nhà họ Vương một người hai người đều đi rồi, không khỏi suy đoán đủ thứ.
Tới chạng vạng khi tan tầm, mọi người rất nhanh liền biết.
Vương Hâm Sinh c.h.ế.t rồi!