Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 289
Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:17:09
Lượt xem: 6
Cũng có người nhổ nước bọt nói Kiều Chấn Quân vô tình: "Con gái của Kiều Lão Ngũ còn chưa tìm được, vào lúc này Kiều Lão Nhị cưới vợ thích hợp sao? Thật không hề có một chút tình anh em nào."
Kiều Chấn Quân vốn cũng không muốn đón dâu vào lúc này, dù sao con gái thằng năm mới vừa lạc mất, vào lúc này làm việc vui không thỏa đáng lắm.
Nhưng mẹ ông đã nói rồi, gần đây Lâm Tuệ thường đến tiểu viện nhà họ Kiều, nói không chừng đã bị người ta để ý nhìn thấy, ông là đàn ông, nên cho đối phương một câu trả lời.
Mẹ ông còn nói, "Tiểu Oản Nhi không ở đây, lẽ nào nhà họ Kiều từ đây về sau không làm chuyện vui, từ đây vẻ mặt từng người ai cũng đưa đám mà sống sao?"
Sau khi Kiều Lão Ngũ biết, cũng chủ động chạy tới khuyên anh trai không cần kiêng kỵ chính mình.
Ông ta còn giả vờ ung dung nói, "Cổ đại có thuyết pháp xung hỉ, bây giờ bầu không khí trong nhà trầm thấp như thế, chúng ta tổ chức chuyện hỉ, không chừng chẳng mấy chốc có thể tìm Tiểu Oản Nhi trở về, anh hai, anh nhanh chóng cưới chị dâu về đi."
Nếu người trong cuộc đều không ngại, đương nhiên ông cũng không có kiêng kỵ gì.
Lại như mẹ ông nói như vậy, nếu như ông còn không hành động, thời điểm truyền ra các loại nói bóng nói gió thì càng nguy.
Trong nhà Lâm Tuệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/289.html.]
Vương Thu Anh ôm cháu ngoại trắng nõn nà, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Tuệ Nhi, con đừng trách mẹ trước đây ngăn cản con, nếu như chân của Kiều Lão Nhị không khỏe lại, hôn sự này mẹ vạn lần sẽ không đáp ứng, mẹ làm như thế, cũng là không muốn sau này con không phải quá cực khổ."
Phải chăm sóc một người đàn ông bại liệt cả đời, vậy thì thật là quá khổ.
Nếu sau khi kết hôn xảy ra bất trắc bại liệt, đó là hết cách rồi, nhưng biết rõ đối phương bại liệt còn gả đi, thì gọi là tự tìm tội.
Nếu Kiều Lão Nhị còn bại liệt, cho cho bà ta liều mạng cũng không thể trơ mắt nhìn con gái nhảy vào bên trong hố lửa.
Trên mặt Lâm Tuệ lộ ra hai vệt hồng nhạt, ôn nhu nói: "Mẹ, con biết, con không trách mẹ và cha."
Chỉ là bà ấy không nói ra, cho dù chân của Kiều Chấn Quân không tốt lên, cho dù cha mẹ phản đối, bà ấy vẫn sẽ kiên trì gả cho ông như cũ,
Chỉ có điều như bây giờ càng tốt hơn, đều là đại hoan hỉ.
Tiểu Đông Lâm ngồi ở trong lồng n.g.ự.c bà ngoại, mắt to giống như nho đen linh lợi chuyển động, bi bô nói: "Thím ở sát vách nói, sau này tiểu Đông Lâm phải gọi chú Kiều là cha, mẹ, có phải như vậy không?"
Lâm Tuệ bị con mình nhìn như thế, cảm giác hai gò má của mình nóng lên đến có thể rán trứng gà, cắn môi "Ừ" một tiếng.