Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 271
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:36:31
Lượt xem: 4
"Cô bé này là con nhà ai? Sao cùng lại đây với chị và anh rể?"
Lúc trước chị cô ta và anh rể từng có một cô con gái, nhưng khi cháu ngoại gái ba tuổi c.h.ế.t non, chị cô ta và anh rể thương tâm đến nổi mấy lần c.h.ế.t ngất.
Bởi vì thân thể của chị cô ta không tốt, mấy năm nay vẫn không mang thai, cho nên lúc này nhìn thấy anh rể ôm một cô gái nhỏ trong lòng, cô ta rất tò mò.
Sở Thiên Bách nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, đáy mắt tràn ngập cưng chiều nói: "Đây là con gái anh chị, tên Sở Uyển, các em có thể gọi con bé là Uyển Uyển. Uyển Uyển, đây là dì nhỏ của con, con chào dì nhỏ con đi?"
Cô bé vỗ lên bờ vai anh ta, ôm chặt cổ anh ta, nghe nói như thế cũng không có một chút động tĩnh nào.
Sở Thiên Bách không có trách cô bé, ngược lại cười đến mặt mày cưng chiều cùng thương yêu: "Đứa nhỏ này trước đây sống không tốt, anh chị cứu con bé từ trên tay bọn buôn người."
Tuy rằng Đổng Tịnh rất tò mò, nhưng lúc này lòng cô gắn với chồng, bởi vậy rất nhanh đã chuyển đề tài tới nghĩ cách cứu chồng.
Sở Thiên Bách là phó huyện trưởng của huyện Nam Bình, năm trước mới vừa thăng lên, tuy rằng anh ta là phó huyện trưởng, nhưng trong tỉnh thành này, anh ta nói chuyện chưa hẳn được nghe vào.
Nhưng việc liên quan đến tính mạng và tương lai của em rể, anh ta chắc chắn sẽ không chối từ: "Trước tiên em không nên gấp gáp, anh đi ra ngoài tìm vài người, xem có thể để người ta khơi thông một chút hay không."
Hốc mắt Đổng Tịnh lại đỏ: "Anh rể, anh nhất định phải cứu Học Văn ra, nếu không em… Em cũng sống không nổi nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/271.html.]
Đổng Tuyết lại ôm lấy em gái: "Em yên tâm đi, anh rể em anh ấy nhất định sẽ cứu Học Văn ra, người không phải chú ấy g.i.ế.c chết, nhiều lắm chúng ta dùng nhiều tiền chút!"
Sở Thiên Bách phải đi ra ngoài tìm người, đành phải giao cô bé trong lòng cho vợ.
Cô bé ôm chặt lấy cổ anh ta không buông tay, thân mình nhỏ bé run rẩy không ngừng.
Đổng Tịnh thấy thế, mày cau lại, càng tò mò nhìn chị gái.
Cô bé này nhìn qua có chút không quá bình thường, dù cho chị gái muốn nhận nuôi, cũng có thể nhận nuôi cái đứa trẻ hoạt bát đáng yêu!
Đổng Tuyết đi qua, dịu dàng đùa với cô bé nói: "Uyển Uyển, là mẹ mà, cha phải đi làm việc, mẹ ôm con được không?"
Khuyên can mãi, sau khi nói bảy tám lần, Đổng Tuyết mới như nguyện ôm lấy cô bé.
Sở Thiên Bách vội vàng rời khỏi nhà tìm người khơi thông.
Sau khi anh rể đi rồi, Đổng Tịnh ngâm một ly trà lài cô ta thích cho chị gái, pha một ly sữa lúa mạch tinh chất cho cô bé.