Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 209
Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:34:13
Lượt xem: 7
Dù sao mấy anh em bọn họ đều từng đi trên trấn, chỉ có em gái Đại Kiều chưa từng đi, huống hồ bà nội đã đáp ứng bọn họ, khi trở về cũng mua văn phòng phẩm cho bọn họ.
Ngày đi lên trên trấn.
Kiều Tú Chi lấy ra một bao tải, cất linh chi vào đó, sau đó phủ gạo lên.
Như vậy từ bên ngoài nhìn vào cũng không thấy được gì, coi như trên đường gặp phải dân binh kiểm tra cũng không có gì lo lắng.
Đại Kiều cố ý thay quần áo mới nhất, ở trước mặt Tiểu Nhất Minh nước mắt lưng tròng, nắm tay bà nội đi lên trên trấn.
Một đường này đi ra ngoài, mọi người đều nhìn thấy Kiều Tú Chi gánh một túi đồ vật, dồn dập hỏi thăm bên trong chứa cái gì, Kiều Tú Chi đều trả lời nói phải đưa một ít lương thực cho con trai.
Mọi người nghe vậy, cũng không tò mò nữa.
Sau khi Kiều Tú Chi và Kiều Hồng Hà đi không tới nửa giờ, tiểu viện nhà họ Kiều xuất hiện một thân ảnh yểu điệu.
Cửa gỗ tiểu viện bị đẩy ra, Kiều Chấn Quân nghe được động tĩnh, hô một tiếng: "Cha, là cha sao?"
Kiều Chấn Quân gọi hai lần nhưng không có ai đáp lại.
Không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như cha ông tới nhất định sẽ lên tiếng.
Nhưng ông cũng không nghi ngờ là trộm hay gì đó, dù sao bây giờ cũng là ban ngày, sẽ không có ai to gan như vậy.
Hơn nữa chó con cũng không sủa, nên người tới có thể là một vài đứa trẻ trong gia đình anh trai của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/209.html.]
Nghĩ đến đây ông liền an tâm tiếp tục chuyện vừa rồi.
Trong khoảng thời gian này, tình trạng đau nhức vùng cột sống thắt lưng của ông đã hoàn toàn biến mất, hàng ngày ông có thể đứng lên ngồi xuống một thời gian.
Chẳng qua là bởi vì khoảng thời gian này trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa lại là lúc đang ăn Tết Nguyên Đán nên ông cũng không có nói với mọi người trong nhà.
Nhưng hai ngày trở lại đây, ông thấy chân mình có cảm giác!
Sáng nay thức dậy, chỗ đó của đàn ông cũng có cảm giác!
Chuyện này có chút khó mở miệng, nhưng làm gì có người đàn ông nào không quan tâm đến nó, sống như một người tàn phế, loại cảm giác rất thống khổ!
Từ lúc bị liệt đến bây giờ, ngày nào ông cũng nở nụ cười đối diện với gia đình, chỉ khi đêm khuya vắng lặng ông mới dám bộc lộ nỗi đau.
Nhưng bây giờ, ông có cảm giác!
Có lẽ một ngày nào đó đôi chân của ông có thể đứng lên được nên bây giờ ông đang vịn vào chiếc bàn cạnh giường định thử xem.
Ông đi tới bên giường, dùng hai tay chống đỡ mép bàn, chậm rãi đứng lên.
Nếu là trước đây, ông không thể tự mình làm được động tác này, nhưng bây giờ ông làm được!
Chân ông đặt trên mặt đất nhưng người không bị ngã trên mặt đất.
Ông đứng dậy! Ông thực sự đứng lên được một lần nữa!