Bá Đạo Y Vương - Chương 72: Tôi đã nói, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ---

Cập nhật lúc: 2025-09-30 09:51:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Về với Long Trấn Sơn, sẽ để ông đạt ý nguyện." Vân Băng Uyển với giọng lạnh băng, trong ngữ điệu pha lẫn chút hận ý.

 

Đối diện cô, một bà lão tóc bạc.

 

"Tiểu thư, thủ đoạn của gia chủ cô cũng đấy, đừng chống đối nữa, kẻo liên lụy đến vô tội." Bà lão vẻ mặt khinh thường, rõ ràng hề để lời Vân Băng Uyển mắt.

 

Vân Băng Uyển lập tức biến sắc lạnh lùng, "Bà uy h.i.ế.p ?"

 

"He he, tiểu thư, lão nô chỉ thuật sự thật thôi." Bà lão hòa nhã, nhưng khóe môi cong lên một nụ giễu cợt.

 

"Tiểu thư đừng chống đối nữa, như cho cả đôi bên, hơn nữa gia chủ chọn cho cô một rể rồng."

 

"Chàng rể rồng?" Vân Băng Uyển khẩy, "Một lão già tồi, hơn nữa còn là cho đối phương, bà thật dám ."

 

Bà lão vẫn giữ nụ hòa nhã, "Với phận của đối phương, dù là , đó cũng là vinh hạnh của tiểu thư."

 

Vân Băng Uyển tức đến run rẩy cả , lạnh lùng quát: "Cút!"

 

Bà lão từ từ dậy, "Tiểu thư, lão nô xin phép . Mong cô đừng giở trò cũ nữa, kẻo vui."

 

thoắt cái nhảy khỏi cửa sổ, ảnh biến mất trong màn đêm. Vân Băng Uyển còn kiềm chế cơn giận, đập phá thứ trong phòng.

 

"Cô Vân bớt giận , giận hỏng thể sẽ đau lòng lắm đấy."

 

"Ai?"

 

Vân Băng Uyển giật , theo tiếng động tới, chỉ thấy một bóng nhảy từ cửa sổ.

 

"Cô Vân, lâu gặp." Diệp Sở mỉm .

 

Vân Băng Uyển dường như tắm xong, mái tóc tím ướt át trượt vai. Cô mặc một bộ váy ngủ hai dây màu tím, bờ vai trắng nõn lộ ngoài, vòng một đầy đặn khiến chiếc váy ngủ căng phồng. Khe n.g.ự.c trắng ngần sâu hun hút ở giữa, tràn đầy sức quyến rũ khôn tả. Với cách ăn mặc , cô toát lên vẻ lười biếng và quyến rũ của một ở nhà, còn sự dịu dàng và cao quý như thường ngày.

 

"Còn dám linh tinh nữa, móc mắt ch.ó của !" Vân Băng Uyển lạnh lùng , "Cút ngay, thấy ."

 

Diệp Sở hề tức giận, tiến lên một bước, nghiêm túc : " , sẽ chịu trách nhiệm với cô."

 

"Chịu trách nhiệm?" Vân Băng Uyển vẻ mặt giễu cợt, "Anh lấy gì mà chịu trách nhiệm, nghĩ là ai?"

 

"Anh chẳng qua chỉ là một tên con rể ở rể, là trưởng nữ Vân gia, gia thế địa vị đều thứ thể sánh bằng. Anh xem, lấy gì mà chịu trách nhiệm?"

 

Diệp Sở vẫn tức giận, "Cô Vân, vài chuyện thể chỉ bề ngoài."

Mèo Dịch Truyện

 

"Những thứ khác dám , nhưng chỉ cần cô mở lời, chuyện gì tuyệt đối sẽ từ chối."

 

Vân Băng Uyển ngẩn ngơ trong chốc lát, mấy chục năm qua, từng ai hứa hẹn với cô như .

 

Khẽ hít một , cô lạnh nhạt , " cần, cút ngay cho , đừng bao giờ xuất hiện mặt nữa."

 

Diệp Sở nhíu mày, phản ứng của đối phương vượt ngoài dự liệu của . nghĩ đến chuyện xảy đêm đó, thả lỏng.

 

"Cô Vân, chuyện đêm đó thật sự ý của , xin ." Anh vẻ mặt hối , lấy Tử Vi Tinh, đặt lên bàn bên cạnh.

 

"Đây là chút tấm lòng của , hy vọng cô thể bớt giận."

 

Nói xong, chuẩn rời , như chợt nhớ điều gì, : "À đúng , nếu cô chuyện gì cứ với , đừng một gánh chịu." Dứt lời, ảnh lóe lên biến mất trong màn đêm.

 

Vân Băng Uyển ngoài cửa sổ ngẩn ngơ thất thần, lâu mới hồn, cô chạm khóe mắt, vài giọt nước trong suốt trượt xuống.

 

Tiến lên mở hộp, một luồng ánh sáng tím đập mắt cô.

 

"Đây chẳng lẽ là... Tử Vi Tinh!?" Ánh mắt cô đanh , trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

 

"Lạ thật, Triết Nhã , Chư Cát gia đấu giá Tử Vi Tinh, bảo cô tặng cho Long Cửu Dương quà sinh nhật , xuất hiện trong tay tên đó."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-72-toi-da-noi-toi-se-chiu-trach-nhiem-voi-em.html.]

Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại gọi video cho Chư Cát Triết Nhã.

 

Video nhanh chóng kết nối, đối diện, Chư Cát Triết Nhã đang loay hoay với một đống d.ư.ợ.c liệu lớn, bận đến toát mồ hôi hột.

 

"Băng Uyển, chuyện gì nhanh , bên tớ bận lắm."

 

Vân Băng Uyển nhíu mày, trực tiếp hướng camera về phía Tử Vi Tinh.

 

"Cậu xem cái , Tử Vi Tinh mà với tớ ?"

 

Chư Cát Triết Nhã chằm chằm màn hình vài , vẻ mặt ngạc nhiên : "Thứ ở trong tay , ở chỗ thằng nhóc đó..."

 

Nói đến đây, cô chợt phản ứng . "Thằng nhóc đó tặng Tử Vi Tinh cho ?"

 

Vân Băng Uyển khẽ mở to mắt, đúng là Tử Vi Tinh thật.

 

"Chậc chậc, Băng Uyển, thành thật khai báo , với thằng nhóc đó bắt đầu từ bao giờ ?"

 

Vân Băng Uyển mặt đỏ, hờn dỗi : "Cái gì mà 'bắt đầu từ bao giờ', ghê c.h.ế.t ."

 

"Ôi chao chao, còn ngại nữa cơ." Nụ mặt Chư Cát Triết Nhã càng đậm, "Băng Uyển, thằng nhóc đó nỡ lòng tặng thứ đắt giá như , xem để tâm đến đó."

 

Vân Băng Uyển đáp lời, hỏi: "Thứ định dùng để tặng quà ? Sao đưa cho thằng nhóc đó?"

 

Chư Cát Triết Nhã , "Đương nhiên là thằng nhóc đó cho tớ một lợi ích thể từ chối."

 

Vân Băng Uyển tò mò, "Lợi ích gì mà còn thể khiến động lòng?"

 

Đối mặt với chị em , Chư Cát Triết Nhã cũng giấu giếm, kể sơ qua về chuyện rượu thuốc.

 

"Băng Uyển, ban đầu tớ còn thắc mắc, thằng nhóc đó lấy thứ quý giá như để đổi lấy một miếng phỉ thúy."

 

"Hóa là để lấy lòng mỹ nhân, chậc chậc chậc, xem thằng nhóc đó thật lòng thích ." Ngữ điệu chút trêu chọc.

 

Nếu là bình thường, Vân Băng Uyển chắc chắn sẽ nhận đối phương đang đùa. giờ phút , trong đầu cô chỉ cảnh tượng . Thần sắc chút hoảng hốt, đáy mắt còn hiện lên một tia cảm động.

 

Nếu Diệp Sở , chắc chắn sẽ cảm ơn Chư Cát Triết Nhã thật nhiều. Quá lợi hại .

 

Nhận thấy sự đổi biểu cảm của Vân Băng Uyển, Chư Cát Triết Nhã thầm kêu , vội vàng dặn dò.

 

"Băng Uyển, một điều tớ với , thằng nhóc đó chỗ nào cũng , nhưng chỉ điều quá trăng hoa, chắc là lương duyên , nghĩ kỹ ."

 

"Tớ ." Vân Băng Uyển khẽ gật đầu, tắt video.

 

Giờ phút , nội tâm cô chút d.a.o động. nghĩ đến cảnh của bản , ánh mắt cô nhanh chóng trở nên kiên định. "Không , thể liên lụy ."

 

Diệp Sở sự đổi trong lòng Vân Băng Uyển, lúc đang truy đuổi bà lão .

 

Thì đó khi bà lão rời , âm thầm đ.á.n.h dấu. Sở dĩ vội vã rời , một là cảm thấy Vân Băng Uyển vẫn đang tức giận, tạm thời khó giao tiếp, hai là cũng đuổi theo bà lão để hỏi thăm một vài tin tức.

 

Diệp Sở tốc độ cực nhanh, nhanh đuổi kịp bà lão.

 

Bà lão cũng phát hiện bám theo, tìm một con hẻm vắng dừng , lạnh lùng : "Kẻ tiểu nhân phương nào, dám theo dõi ?"

 

Diệp Sở bước từ trong bóng tối, giọng điệu bình thản, "Nói cho , Vân Băng Uyển và Long gia quan hệ gì?"

 

"Hóa là vì con tiện nhân đó mà đến." Bà lão khẩy, sắc mặt trở nên âm trầm, "Thằng nhóc, khuyên ngươi đừng xen chuyện bao đồng, nếu c.h.ế.t thế nào cũng ."

 

Vụt! Thân ảnh Diệp Sở đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở ở ngay mặt bà lão.

 

Giữa lúc sắc mặt bà lão biến đổi kịch liệt, một cái tát giáng xuống. Bà lão bay ngược như một bao tải rách, "rầm" một tiếng đập tường, bức tường xi măng nứt thành từng đường. Sau khi rơi xuống đất, bà liên tục nôn máu, cố nén cơn đau ngẩng đầu lên, ánh mắt độc ác, "Tên tạp chủng nhỏ, ngươi... ngươi dám..."

 

"Ồn ào." Diệp Sở quát một tiếng, tiến lên một bước giẫm chân lên mặt bà lão, lạnh lùng xuống đối phương: "Thành thật khai báo, nếu thì chết."

 

 

Loading...