Bá Đạo Y Vương - Chương 62: Đeo lên cho tôi xem nào ---

Cập nhật lúc: 2025-09-30 09:51:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiền Hào Sâm sững sờ, mặt hiện lên vẻ giễu cợt: “Nhóc con, đủ ngông cuồng đấy. ngông cuồng thì trả giá, sớm muộn gì cũng sẽ trả giá cho những lời thôi.”

 

Những xung quanh cũng lắc đầu, cho rằng Diệp Sở quá ngông cuồng, sự đáng sợ của Hội Hổ Đen.

 

La Tam Béo độc ác trừng mắt Diệp Sở một cái, gọi mấy tên đại hán thương, dìu Úy Trì Hùng, định rời .

 

Quân tử trả thù mười năm muộn.

 

“Đứng .”

 

La Tam Béo run b.ắ.n , đầu thấy Diệp Sở đang lạnh lùng chằm chằm .

 

“Cậu… còn gì nữa?” Giọng run run, thực sự sợ Diệp Sở đ.á.n.h một trận.

 

Diệp Sở bước lên, thản nhiên : “Anh dọa bạn , lẽ nào cần bồi thường tinh thần ?”

 

La Tam Béo lúc chỉ nhanh chóng rời , nghiến răng hỏi: “Cậu bao nhiêu?”

 

Diệp Sở giơ năm ngón tay.

 

“Năm mươi vạn, sẽ đưa ngay.”

 

La Tam Béo nhẹ nhõm trong lòng, lấy điện thoại định chuyển tiền.

 

Sắc mặt Diệp Sở trầm xuống: “Năm mươi vạn? Anh bố thí cho kẻ ăn mày ? là năm trăm vạn.”

 

Hít!

 

Những xung quanh hít một lạnh, Diệp Sở cũng quá tàn nhẫn .

 

Đánh , còn bắt đối phương bồi thường năm trăm vạn.

 

Khóe miệng La Tam Béo giật giật, cố nén giận: “Cậu đừng quá đáng.”

 

“Chẳng lẽ từng câu , kẻ bắt nạt khác ắt sẽ khác bắt nạt?” Diệp Sở thản nhiên : “ cứ bắt nạt đấy, ?”

 

…”

 

La Tam Béo há miệng, đúng , ?

 

Đánh thì thắng nổi.

 

“Được, chuyển.”

 

Hắn nghiến răng, tình thế bất lợi, đành chịu thua.

 

Diệp Sở vẫy tay với Tôn Ngữ Nhu: “Ngữ Nhu, em tài khoản .”

 

“Anh Diệp, chuyển cho .” Tôn Ngữ Nhu vội vàng xua tay từ chối.

 

“Sao mà , tiền bồi thường cho em thì đương nhiên chuyển cho em chứ.”

 

Dưới thái độ cứng rắn của Diệp Sở, Tôn Ngữ Nhu đành tài khoản.

 

Khi nhận tin nhắn báo tiền về, cô ngớ .

 

Một khắc vẫn là một sinh viên nghèo, một khắc tài sản bạc triệu.

 

“Cút .” Diệp Sở phẩy tay.

 

La Tam Béo như đại xá, nhanh chóng rời khỏi đây.

 

Mọi khỏi xì xào, Hội Hổ Đen khí thế hừng hực kéo đến, kết quả xám xịt rời như .

 

“Ha ha, sống chết.” Khóe mắt Tiền Hào Sâm lóe lên vẻ giễu cợt, liếc đầy đất trang sức phỉ thúy, thản nhiên :

 

“Nhóc con, chuyện của với Hội Hổ Đen quản. những thứ hư hỏng ở đây, bồi thường theo giá.”

 

Diệp Sở quét mắt khắp sàn đầy châu báu phỉ thúy, thản nhiên : “Những thứ đều do của Hội Hổ Đen hỏng, liên quan gì đến ?”

 

Tiền Hào Sâm khoanh tay ngực: “ hỏng, thì chính là hỏng.”

 

“Với , còn ảnh hưởng đến việc kinh doanh bình thường của cửa hàng , cần bồi thường. Cũng cần nhiều, đưa năm trăm vạn là .”

 

Hắn Diệp Sở bằng ánh mắt khinh thường, cho dù Diệp Sở đ.á.n.h bại Úy Trì Hùng, vẫn coi gì.

 

Cũng đúng, dựa Giang Nam Thương Hội, thể sợ.

 

Hừ, dám cướp bóc ngay đầu … Diệp Sở lạnh trong lòng, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Nếu bồi thường thì ? Anh định gì?”

 

“Nhóc con, nghĩ kỹ đấy. Tiệm trang sức Giang Nam của , là Hội Hổ Đen .” Mắt Tiền Hào Sâm nheo , ánh trở nên nguy hiểm.

 

“Đừng tưởng chút võ công mà thể kiêu ngạo. Trên đời , giỏi hơn nhiều vô kể. Trước mặt Tiệm trang sức Giang Nam, chẳng qua chỉ là một con kiến hôi.”

 

Những xung quanh âm thầm gật đầu, phía Tiệm trang sức Giang Nam là Giang Nam Thương Hội.

 

Đó là một thế lực khổng lồ thật sự, ngay cả Hội Hổ Đen cũng dám càn.

 

Mọi âm thầm lắc đầu, cho rằng Diệp Sở quá trẻ non , hôm nay e rằng gặp họa .

 

“Kiến hôi.” Diệp Sở , ánh mắt đầy vẻ trêu tức: “Anh đúng, mặt , chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi.”

 

Mọi giật , trong mắt lộ vẻ kinh hãi.

 

Thanh niên , thật sự gan!

 

Sắc mặt Tiền Hào Sâm u ám, trong mắt hàn quang lóe lên.

 

đợi mở miệng, Tiêu Mị lên tiếng : “Tên cuồng đồ to gan, dám vô lễ với Tiền tổng, phận của Tiền tổng là gì ?”

 

Nói xong, cô đợi Diệp Sở trả lời, liền tự tiếp: “Tiền tổng là thành viên Hội đồng quản trị của Giang Nam Thương Hội. Cậu dám nể mặt ông , tức là nể mặt Giang Nam Thương Hội.”

 

“Chút bản lĩnh của , mặt Giang Nam Thương Hội chẳng là cái thá gì. Tùy tiện một nhân vật lớn nào đó xuất hiện cũng thể dễ dàng bóp c.h.ế.t .”

 

ngẩng cao cằm, trong mắt tràn đầy vẻ ngạo mạn ai bằng, như thể chính cô là một nhân vật lớn trong thương hội .

 

Nắm giữ quyền sinh sát.

 

Tiền Hào Sâm hài lòng gật đầu, phụ nữ tệ, cách đối xử.

 

Không uổng công tốn bao tâm tư để nâng đỡ cô lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-62-deo-len-cho-toi-xem-nao.html.]

Diệp Sở lười biếng thèm phản bác, trực tiếp ném tấm Giang Nam Long Card mặt Tiêu Mị.

 

“Đồ nhóc con đáng ghét, dám…” Tiêu Mị định giận dữ quát mắng, nhưng liếc mắt rõ hình dáng tấm thẻ, lập tức run lên, mặt đầy kinh hãi.

 

“Cậu …” Vì quá sốc, nửa ngày cô thốt nên lời.

 

“Cô điên ?” Tiền Hào Sâm bất mãn quát mắng.

 

Tiêu Mị hít sâu một , cẩn thận đưa Giang Nam Long Card cho Tiền Hào Sâm: “Tiền tổng, Giang Nam Long Card!”

 

Đồng tử Tiền Hào Sâm co rút , lập tức cầm lấy tấm thẻ, kỹ mấy , khi xác nhận là Giang Nam Long Card, trong lòng vô cùng kinh hãi.

 

“Rốt cuộc là ai? Sao Giang Nam Long Card?”

 

Diệp Sở vẻ mặt lãnh đạm: “Dựa , còn đủ tư cách để phận của .”

 

Sắc mặt Tiền Hào Sâm biến đổi khó lường, từ khi thăng chức lên Hội đồng quản trị Giang Nam Thương Hội, ít ai dám chuyện với như .

 

Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng dám chút bất mãn nào.

 

Người sở hữu Giang Nam Long Card, là kẻ mà thể đắc tội.

 

Giờ phút , cuối cùng cũng hiểu, vì Diệp Sở dám kiêu ngạo đến ?

 

“Chẳng lẽ nhóc con là nhân vật lớn đến từ tỉnh thành?” Trong lòng kinh ngạc nghi ngờ.

 

Những công tử bột nổi tiếng ở Giang Đô, cơ bản đều quen , dám chắc nhân vật nào như .

 

“Đại nhân đúng, tiểu nhân lắm lời.” Tiền Hào Sâm thu suy nghĩ, vội vàng gật đầu, mặt lộ vẻ lo lắng bồn chồn.

 

“Đại nhân, đó là tiểu nhân mắt thấy Thái Sơn, mạo phạm đến đại nhân. Mong đại nhân lượng thứ, đừng chấp nhặt với tiểu nhân.”

 

Những xung quanh vẻ mặt ngơ ngác, Tiền Hào Sâm đó còn ngạo mạn ai bằng, giờ đột nhiên đổi thái độ?

 

Vị thanh niên mặt , rốt cuộc là phận gì? Mà khiến một thành viên Hội đồng quản trị Giang Nam Thương Hội cúi đầu khép nép như ?

 

Diệp Sở lộ vẻ giễu cợt: “Sao , bắt bồi thường nữa ?”

 

Tiền Hào Sâm vội vàng lắc đầu: “Đại nhân đùa , những thứ đó đều do của Hội Hổ Đen hỏng, liên quan gì đến đại nhân.”

 

Khóe miệng giật giật, quả hổ là thành viên Hội đồng quản trị Giang Nam Thương Hội, quả nhiên bình thường.

 

Ít nhất thì cái mặt dày , cũng chẳng mấy ai sánh bằng.

 

“Chậc chậc chậc, thật sự khiến mở rộng tầm mắt. Một Giang Nam Thương Hội đường đường chính chính những kẻ tiểu nhân hèn hạ, dối trá.”

 

Diệp Sở "chậc chậc" lên tiếng, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.

 

Triệu Đại Chí cũng , giờ Tiền Hào Sâm cũng .

 

Anh nghi ngờ tầm của ông chủ Giang Nam Thương Hội .

 

Hay cách khác, ông chủ cũng là như ?

 

Bị sỉ nhục giữa chốn đông , Tiền Hào Sâm dám hó hé nửa lời, chỉ xuề xòa bên cạnh.

 

Diệp Sở lười thèm để ý đến , với cô nhân viên trẻ tuổi: “Đem Rừng Trái Tim đây cho xem.”

 

Cô gái dám do dự, lập tức hành động.

 

Lần , ai còn dám ngăn cản.

 

Tranh thủ cơ hội , Tiền Hào Sâm nhanh chóng lấy điện thoại , tra cứu thông tin thẻ.

 

Hắn phận đối phương, mới thế nào.

 

Nếu là khác thì còn đỡ, lỡ đối phương liên quan đến những đại lão cấp cao của thương hội, thì tình hình thể sẽ nghiêm trọng.

 

Nhất định tìm cách bù đắp.

 

Nhanh chóng thông tin thẻ tra , khi thấy chủ sở hữu thẻ, Tiền Hào Sâm sững .

 

Lý Tĩnh Huyên, đó là phu nhân Thị trưởng, đồng thời còn là đại tiểu thư của Lý gia Kim Lăng.

 

Là một nhân vật lớn thực sự.

 

“Chẳng lẽ liên quan đến phu nhân Thị trưởng, là Giang Nam Long Card trộm ?” Trong lòng kinh ngạc nghi ngờ.

 

bài học đó, dám mạo hiểm lên tiếng.

 

Nghĩ đến lát nữa một nhân vật lớn sẽ đến, hỏi thăm một chút là ngay, liền cố gắng đè nén suy nghĩ, tiếp tục tươi bên cạnh.

 

Diệp Sở nhận lấy Rừng Trái Tim mà cô nhân viên đưa, cầm trong tay ngắm nghía.

 

Phải , quả hổ danh là báu vật trấn tiệm.

 

Chỉ là dường như hợp lắm với khí chất của Vân Băng Uyển.

 

Đối phương mái tóc tím, toát vẻ quý phái, mua một khối phỉ thúy màu tím lẽ sẽ hợp hơn.

 

Nghĩ đến đây, về phía Tôn Ngữ Nhu, : “Ngữ Nhu, đây, đeo cho xem.”

 

Tôn Ngữ Nhu giật , vội vàng xua tay: “Anh Diệp, , cái quá quý giá.”

 

Khi chuyện, tim cô như nai con đ.â.m loạn, đầu óc càng thêm hỗn loạn.

 

Anh Diệp đối xử với cô quá ?

 

Chẳng lẽ đúng như ? Mục đích của trong sáng.

 

nghĩ kỹ thì thấy thể nào.

 

Hai trăm triệu, phụ nữ nào mà tìm .

 

“Quý giá gì mà quý giá, đeo cho xem nào.”

 

Diệp Sở mạnh mẽ đeo chiếc vòng cổ cho cô gái trẻ, chuỗi ngọc phỉ thúy tinh xảo kết hợp với chiếc cổ trắng ngần của thiếu nữ, khiến sáng mắt lên.

 

Nếu như thêm một bộ lễ phục nữa, tuyệt đối thể lu mờ tất cả .

 

Mèo Dịch Truyện

 

 

Loading...