Bá Đạo Y Vương - Chương 463: Phong Gia Đến ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:02:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thôi nào, Băng Uyển tỷ tỷ, chuyện xảy , đừng tự trách nữa." Hoàng Phủ Thi Nguyệt khẽ an ủi. Sau đó, một hàng tiến trang viên. Hàn Mộng Quyên đích tiếp đãi , còn ba cô nương Hoàng Phủ Thi Nguyệt thì tranh chăm sóc Diệp Sở đang bệnh.
"Chậc chậc, Diệp đúng là diễm phúc cạn." Cơ Đức tấm tắc cảm thán, "Nếu thể nhiều hồng nhan tri kỷ như thì mấy?"
"Hê, tên béo , đừng mơ mộng hão huyền." Khương Quân Hồng bĩu môi, "Bộ dạng của ngươi thể so với Diệp ?"
Cơ Đức hiếm khi phản bác, "Điều đúng là , mị lực của Diệp , e rằng trong thế hệ trẻ Đại Hạ cũng hiếm ai sánh bằng."
Chu Thanh Thanh bất mãn hừ hừ, "Mị lực gì chứ, thấy y chỉ là một tên đào hoa đa tình mà thôi." Nhìn biểu cảm của nàng, dường như chút bất bình cho Khương Quân Dao.
Khương Tiếu Tiếu đề nghị, "Thanh Thanh tỷ tỷ, thôi, chúng Giang Đô dạo một vòng." "Được thôi." Cơ Đức và Khương Quân Hồng thấy cũng theo, "Chúng cũng ."
Diệp Sở gọi điện thoại triệu tập Tào Ưng và những khác, nhanh mấy đến trang viên. Lần nữa gặp Diệp Sở, cả bọn đều vô cùng kích động, hận thể tại chỗ dập đầu một cái. Chuyện xảy ở Đông Hải tỉnh, bọn họ cũng . Diệp Sở mà đ.á.n.h bại Đông Hải Hầu, đó chính là Đệ nhất Hầu của Đại Hạ, một nhân vật lừng lẫy khắp Đại Hạ. Mấy dự cảm , chỉ cần theo Diệp Sở, tương lai tiền đồ sẽ vô hạn.
Diệp Sở chỉ Tần Minh đang một bên, "Thằng bé là tử thu nhận, tên Tần Minh, các ngươi dẫn nó quen với công việc trong bang, tiện thể chỉ dẫn tu hành cho nó."
Mấy tức khắc về phía Tần Minh, trong lòng ngưỡng mộ, đối phương chính là thiếu chủ của họ, liền nhao nhao tiến lên hành lễ. "Bái kiến Tần thiếu."
Tần Minh từng thấy cảnh tượng , nhất thời chút luống cuống. Diệp Sở lấy một quyển công pháp và một bình ngọc, "Đây là một quyển quyền pháp và đan d.ư.ợ.c Tẩy Tinh Phạt Tủy, ngươi cầm lấy mà tu luyện cho , gì hiểu thể hỏi bọn họ." Hắn sắp tới lẽ sẽ bận, thời gian đích dạy dỗ đối phương, dự định để Tào Ưng và những khác chỉ dẫn Tần Minh . Đối phương mới đặt chân võ đạo, mấy vị Võ Tôn chỉ dẫn là quá đủ.
Tần Minh kích động tiếp nhận, quỳ xuống dập đầu, "Đa tạ sư tôn."
Diệp Sở phất tay áo, ngay đó về phía Tào Ưng và mấy , "Gần đây Giang Đô xảy chuyện gì ?" Mấy lắc đầu, tỏ ý chuyện gì xảy . Diệp Sở gật đầu, "Tất cả lui xuống ." Mấy tức khắc dẫn Tần Minh và Lý Tư Tư rời . ...
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Sở cả, ở trong trang viên liệu thương. Phương pháp liệu thương tự nhiên là song tu cùng Hoàng Phủ Thi Nguyệt và mấy nữ nhân. Mặc dù nguyên âm của mấy nữ nhân đều còn, nhưng dù cũng là thể chất đặc biệt, đối với việc áp chế Oán Long Khí vẫn hiệu quả nhất định. Mấy nữ nhân cũng vui vẻ điều đó mệt, xa cách Diệp Sở lâu như , các nàng tự nhiên cũng vô cùng nhớ nhung. Sau mấy ngày liên tiếp, Oán Long Khí tuy áp chế phần nào, nhưng Diệp Sở cũng mệt đến bã . Cuối cùng đều vịn eo mà ngoài. Điều khiến khỏi cảm thán, Vô Cấu Đạo Thể vẫn đủ mạnh, ngay cả mấy nữ tử yếu ớt cũng đối phó nổi.
Mèo Dịch Truyện
Diệp Sở vốn định ngoài dạo chơi, nhưng thấy Hàn Mộng Quyên vẻ mặt nặng trĩu ưu tư, liền hỏi ngay, "Mẫu , ?"
Hàn Mộng Quyên nhíu mày giải thích, "Phong gia lâu gọi điện thoại."
Diệp Sở mắt khẽ híp , "Bọn họ gì?"
"Bọn họ trở về Đế Đô." Hàn Mộng Quyên nhíu chặt mày, "Không bọn họ tính toán điều gì?"
Diệp Sở suy nghĩ một chút, đại khái đoán ý định của Phong gia. Đối phương tám phần là c.h.é.m g.i.ế.c Đông Hải Hầu, thông qua việc đón Hàn Mộng Quyên về để hòa hoãn mối quan hệ với .
"Mẫu , trở về ?"
Hàn Mộng Quyên tiên lắc đầu, đó khẽ gật đầu, khiến Diệp Sở chút mơ hồ. "Sau chuyện năm đó, đối với Phong gia thất vọng." Hàn Mộng Quyên giải thích, " trở về thăm mẫu ."
Diệp Sở chợt hiểu , nghĩ , "Mẫu , trở về thì cứ trở về , đến lúc đó là , nếu nỡ xa ngoại tổ mẫu, thể đón đến Giang Đô."
Hàn Mộng Quyên ánh mắt sáng lên, nhưng ngay đó ảm đạm, "Không , trở về e rằng ngoài sẽ khó khăn."
Diệp Sở lắc đầu, "Sẽ , Phong gia dám khó ."
Thấy Hàn Mộng Quyên nghi hoặc, cũng giấu giếm, đại khái kể chuyện c.h.é.m g.i.ế.c Đông Hải Hầu lâu đó. "Mẫu , đám Phong gia chắc là thấy thực lực của mạnh mẽ, cho nên mới đón trở về để hòa hoãn quan hệ với ."
Hàn Mộng Quyên chợt hiểu, ngay đó lạnh, "Ta tại bọn họ đột nhiên đón trở về, hóa là như ."
Ngay lúc hai đang trò chuyện, Chung San bước , "Trang chủ, bên ngoài đến bái phỏng, là của Phong gia Đế Đô."
Hai thần sắc khẽ động, Diệp Sở nhàn nhạt : "Dẫn bọn họ đến hội khách sảnh." Chung San lệnh rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-463-phong-gia-den.html.]
"Mẫu , lát nữa hãy ngoài ." Diệp Sở . Hàn Mộng Quyên sững sờ, nhưng nhanh phản ứng , Diệp Sở đây là xem thái độ của đối phương.
Chốc lát , Chung San dẫn mấy Phong gia đến hội khách sảnh. Diệp Sở trốn lầu xuống, đến tổng cộng bốn , hai nam hai nữ. Hai nam tử là một trung niên nam tử và một lão giả quá nửa trăm tuổi. Hai còn là một nữ tử trẻ tuổi và một lão bà khô gầy, nữ tử trẻ tuổi chính là Phong Tiêu Tiêu từng giao thiệp.
Diệp Sở ánh mắt chủ yếu dừng lão bà khô gầy , đối phương cho một cảm giác uy h.i.ế.p mơ hồ. Hắn phán đoán, đối phương hẳn là một vị Võ Vương.
"Mộng Quyên, lâu gặp." Trung niên nhân chào một tiếng, Hàn Mộng Quyên mặn nhạt đáp , trung niên nhân thấy trong mắt lóe lên một tia vui. cũng gì, xuống chiếc ghế bên cạnh, ba còn cũng lượt chỗ.
Thấy Hàn Mộng Quyên thái độ lạnh nhạt như , Phong Hành Ngọc hừ lạnh một tiếng nặng nề, trong mắt lóe lên sự bất mãn.
Trung niên nhân Phong Lâm Húc lập tức mở miệng, "Mộng Quyên, ngươi suy nghĩ đến ?"
Hàn Mộng Quyên nhàn nhạt , "Về Phong gia thì cần nữa, từ lâu còn là của Phong gia ."
"Chuyện năm đó qua , ngươi hà tất cứ ôm mãi buông?" Phong Lâm Húc chút bất mãn.
Phong Tiêu Tiêu vẻ mặt âm dương quái khí, "Hừ, đường tỷ nay tìm một con rể lợi hại, e rằng coi thường Phong gia chúng ."
Phong Hành Ngọc hừ lạnh, "Một hậu bối vãn bối mà thôi, dù chút thiên phú thực lực, mặt Phong gia vẫn còn kém xa."
Phong gia là một đại gia tộc ở Đế Đô, nội tình vô cùng thâm hậu, cho dù Diệp Sở đ.á.n.h bại Đông Hải Hầu, cũng chỉ khiến bọn họ coi trọng một chút, bọn họ nịnh bợ lấy lòng, căn bản là thể.
Phong Tiêu Tiêu hóa thành tung hứng, "Cha, điều đúng là , nhưng đường tỷ chắc nghĩ như thế , trong mắt nàng, vị con rể lẽ là lợi hại nhất trời đất đó."
Sắc mặt Phong Lâm Húc càng thêm bất mãn, "Mộng Quyên, đừng giở thói trẻ con nữa, ở Giang Đô cái nơi nhỏ bé thể phát triển gì? Gọi tên con rể của ngươi cùng trở về Đế Đô."
"Nghe tên tiểu tử đó thiên phú bất phàm, chỉ ở Phong gia mới thể nhận sự bồi dưỡng nhất."
Hàn Mộng Quyên sắc mặt chút khó coi, nàng tuy đoán Phong gia thể sẽ thái độ gì, nhưng ngờ đến mức . Thật sự cho rằng nàng hiếm lạ chuyện trở về Phong gia .
"Ta và Phong gia từ lâu còn quan hệ gì, mấy vị xin mời trở về ." Nàng lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách.
Phong Lâm Húc vỗ mạnh một cái tay vịn ghế, giọng giận dữ, "Phong Mộng Quyên, ngươi đừng voi đòi tiên, và nhị thúc đều đích đến đón ngươi , ngươi còn thế nào nữa?"
Phong Tiêu Tiêu ở một bên châm dầu lửa, "Lâm Húc ca, năm đó dù cũng là đại bá đích trục xuất đường tỷ khỏi gia tộc, đường tỷ chừng là đại bá đích đến đón nàng đó."
Sắc mặt Phong Lâm Húc trầm xuống mấy phần, "Mộng Quyên, năm đó ngươi chuyện tày đình như , nếu phụ dàn xếp, ngươi cho rằng ngươi thể an rời khỏi Phong gia ?"
"Hơn nữa ngươi vì chuyện năm đó mà gia tộc mấy năm nay luôn chịu nhục, mấy năm Phong gia còn trở thành trò của Đế Đô ."
"Nay gia tộc kể hiềm khích cũ, đón ngươi trở về, ngươi còn thái độ , ngươi là chọc tức phụ đến c.h.ế.t ?"
Hàn Mộng Quyên bật , nụ chút bi thương.
Nhiều năm trôi qua như , đối phương vẫn giữ thái độ , trong mắt chỉ thể diện gia tộc, từ đến nay từng suy xét cảm nhận của nàng. Nàng từng là Thiên Chi Kiêu Nữ của Đế Đô, kết quả gả cho loại như Khương Hải Vân, còn sống với đối phương mấy chục năm. Trong thời gian gây dựng sự nghiệp, còn nhị phòng ngầm nhắm . Nàng tin những gia tộc , nhưng từng đưa tay giúp đỡ. Gia tộc như , khiến nàng thể cảm giác thuộc.
Hít sâu một , nàng lạnh lùng mở miệng, "Ta và Phong gia còn bất kỳ quan hệ nào, còn xin mấy vị rời ."
Phong Lâm Húc rốt cuộc thể áp chế lửa giận, "Phụ , vô luận thế nào cũng nhất định đón ngươi trở về, thì đừng trách đây là đại ca khách khí."
Ngay lúc chuẩn động thủ, lầu đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh, "Ngươi khách khí thế nào?"