Bá Đạo Y Vương - Chương 43: Ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng ---

Cập nhật lúc: 2025-09-30 09:50:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mọi đều đưa mắt , khi thấy giá, khỏi ngẩn . Người đó ai khác, chính là Diệp Sở.

 

“Cậu trai là ai , từng đến bao giờ.”

 

“Cậu mà cũng , con rể ở rể nổi tiếng của Khương gia đấy.”

 

“Không thể nào chứ, một con rể ở rể nhiều tiền như ?”

 

“Tiền cái khỉ mốc, thấy cố tình gây sự thì .”

 

tò mò, kinh ngạc, cũng chút manh mối.

 

Vương Tử Hào cũng cảm thấy Diệp Sở cố tình gây sự, trong lòng vô cùng tức giận. “Người điều hành, thằng ranh chỉ là một tên con rể vô dụng, tuyệt đối thể nào nhiều tiền như , thấy chỉ đang gây rối lung tung ở đây thôi.” Hắn chất vấn điều hành sân khấu.

 

“Xin ban tổ chức kiểm tra tài chính .”

 

Đan Đan, điều hành, liếc Diệp Sở, thấy ở hàng ghế đầu, trong lòng chút nghi ngờ lời của Vương Tử Hào.

 

lúc , giọng của Long Cửu gia vang lên trong tai . “Mặc kệ , đấu giá tiếp tục.”

 

Đan Đan mỉm lịch sự, “Thưa ngài, chúng quy định kiểm tra tài chính , xin ngài đừng gây rối.”

 

Vương Tử Hào suýt nữa thì tức điên, rốt cuộc là ai đang gây rối chứ? Hắn nén giận, tiếp tục thêm giá, “Mười hai tỷ năm trăm triệu.”

 

“Mười hai tỷ bảy trăm triệu.” Giọng Diệp Sở vô cùng bình tĩnh, cứ như chỉ đang một dãy .

Mèo Dịch Truyện

 

Trong mắt Chư Cát Triết Nhã lóe lên vẻ ngạc nhiên, thấy Hoàng Phủ Thi Nguyệt vẫn giá, trong lòng cô mơ hồ một suy đoán. Diệp Sở luyện đan, viên Tiểu Chân Nguyên Đan mắt , lẽ là do đối phương luyện chế?

 

Chỉ như mới hợp lý. Nếu , với tính cách của Hoàng Phủ Thi Nguyệt, tuyệt đối sẽ bỏ qua thứ như thế .

 

“Chẳng lẽ đoán sai ?” Cô nghi ngờ trong lòng.

 

Vương Tử Hào nghiến răng nghiến lợi, “Mười ba tỷ.”

 

“Mười ba tỷ hai trăm triệu.”

 

“Mười ba tỷ tám trăm triệu.”

 

“Mười bốn tỷ.”

 

Dù Vương Tử Hào thêm giá bao nhiêu, Diệp Sở mỗi đều chỉ thêm hai mươi triệu. Mọi còn , đây rõ ràng là cố tình .

 

“Thằng nhóc thối , thì là thế.” Chư Cát Triết Nhã chợt hiểu .

 

Vương Tử Hào nén giận , “Thằng họ Diệp , đừng quá đáng.”

 

Diệp Sở liếc một cách bình thản, “Sao, chỉ giá, khác thì ?”

 

“Anh…” Vương Tử Hào tức đến cực độ, đôi mắt ghim chặt Diệp Sở. Nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , Diệp Sở e rằng sớm nát bươn.

 

“Mười lăm tỷ, nếu còn thêm giá, sẽ đấu nữa.” Hắn giá cuối, và một thêm hẳn một tỷ.

 

Diệp Sở cũng nhận đối phương lẽ đến giới hạn thật , ha ha : “Không hổ là nhà họ Vương, đúng là đại gia, đấu .” Anh thở dài thườn thượt, nhưng nụ trong mắt thì thể che giấu.

 

Vương Tử Hào mặt mày xanh mét, hề chút vui vẻ nào vì đấu viên đan dược. Cũng đúng, tự dưng mất thêm ba tỷ oan uổng, ai mà vui cho nổi. Nếu tiền cuối cùng đều chui túi Diệp Sở, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.

 

Ba viên Tiểu Chân Nguyên Đan, tổng cộng đấu giá với cái giá trời là ba mươi bảy tỷ. Không thể , luyện đan sư thật sự kiếm tiền.

 

Tiếp theo là phiên đấu giá Giải Độc Đan. So với sự sôi động của Tiểu Chân Nguyên Đan, Giải Độc Đan gần như ai quan tâm. Điều cũng bình thường, trong thời đại , cực kỳ chú trọng sức khỏe ăn uống, ngộ độc cực kỳ hiếm gặp. Cuối cùng, bốn viên Giải Độc Đan chỉ bán bốn tỷ năm trăm triệu.

 

Phiên đấu giá kết thúc, đám đông lục tục rời .

 

Chư Cát Triết Nhã đưa một hộp gỗ cho Diệp Sở, “Diệp Thần Y, đây là Trú Nhan Thảo, đừng thất vọng đấy.”

 

“Yên tâm.” Diệp Sở nhận lấy, “Đảm bảo khiến cô hài lòng.”

 

Vân Băng Uyển mỉm dịu dàng : “Diệp Thần Y, đến lúc đó thể cho một viên đan d.ư.ợ.c ?”

 

Diệp Sở trực tiếp đồng ý, mà sang Chư Cát Triết Nhã. Trú Nhan Thảo dù cũng là do đối phương mua.

 

Chư Cát Triết Nhã trầm ngâm hỏi: “Không một cây Trú Nhan Thảo thể luyện mấy viên đan dược?”

 

“Nếu may mắn, chắc thể luyện sáu bảy viên.”

 

Ánh mắt Chư Cát Triết Nhã sáng lên, “Vậy thì cho Băng Uyển một viên .”

 

“Được.” Diệp Sở gật đầu, đối phương , tự nhiên ý kiến.

 

“Đa tạ Diệp Thần Y, nếu việc cần giúp đỡ, cứ việc mở lời.” Vân Băng Uyển mỉm đưa bàn tay trắng nõn như ngón hành , Diệp Sở vội vàng đưa tay nắm lấy tay đối phương.

 

Vốn truyền chân khí kiểm tra thể chất của đối phương, nhưng Vân Băng Uyển chủ động rút tay .

 

“Diệp đại sư, xin cáo từ.” Nói xong, cô liền cùng Chư Cát Triết Nhã rời khỏi đây.

 

Diệp Sở chút thất vọng, khí chất của Vân Băng Uyển tầm thường, đặc biệt là mái tóc tím hiếm thấy đó. Anh luôn cảm thấy thể chất của đối phương lẽ bình thường.

 

“Đừng nữa, xa .” Diệp Sở hồn, thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thi Nguyệt chút u oán.

 

“Khụ khụ, Thi Nguyệt tỷ, chúng mau lấy đồ .” Anh vội vàng đ.á.n.h trống lảng, Hoàng Phủ Thi Nguyệt gật đầu, dẫn Diệp Sở tìm Long Cửu gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-43-nguoi-that-su-khien-ta-rat-that-vong.html.]

 

Ở phía xa trong đám đông, Vương Tử Hào ánh mắt âm trầm, “Thằng ch.ó má, mày đợi đấy, chuyện hôm nay xong .” Hắn nghĩ kỹ , chờ nhà họ Vương thêm một tông sư nữa, nhất định báo thù mối nhục ngày hôm nay.

 

Trong mắt Khương Quân Lan cũng lộ vẻ oán độc. Nhìn bóng lưng mấy dần xa, cô đảo mắt một cái, nhanh chóng lấy điện thoại chụp một tấm ảnh. Trong ảnh, Diệp Sở giữa hai cô gái, đang nghiêng đầu chuyện với Hoàng Phủ Thi Nguyệt. Gương mặt tươi nghiêng rõ mồn một.

 

mở nhóm chat gia đình, gửi bức ảnh . Kèm theo dòng chú thích: Chấn động, con rể ở rể dám ngoài nuôi tiểu tam, mà còn là hai một lúc.

 

Vừa thấy ảnh và chú thích, cả nhóm chat gia đình lập tức nổ tung.

 

Diệp Sở gì về chuyện , theo Hoàng Phủ Thi Nguyệt tìm Long Cửu gia.

 

“Diệp đại sư, đây là Thanh Đồng Đỉnh mà ngài mua.” Long Cửu gia tiên cho mang Thanh Đồng Đỉnh đến, đó cho chuyển tiền cho Diệp Sở.

 

Chẳng mấy chốc nhận tin nhắn, Diệp Sở lấy điện thoại xem, trong mắt khỏi lóe lên vẻ nghi ngờ. Anh nhận tận bảy mươi mốt tỷ.

 

“Cửu gia, tính nhầm ?” Diệp Sở vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Anh tổng cộng đưa mười viên đan dược, năm viên Giải Độc Đan và năm viên Tiểu Chân Nguyên Đan. Hoàng Phủ Thi Nguyệt đó , Long Cửu gia bên lấy ba viên, đó sẽ tính theo giá đấu giá cao nhất. Tổng cộng cũng chỉ bảy mươi tỷ, trừ ba phần trăm phí thủ tục, thì chỉ còn năm mươi tỷ thôi.

 

“Không sai .” Long Cửu gia ha ha : “Diệp đại sư, là bạn của cô bé Thi Nguyệt, phí thủ tục sẽ thu nữa.”

 

Diệp Sở chợt hiểu , chút ngại ngùng, “Cửu gia, thế lắm, ngài thể công chứ.”

 

“Chuyện nhỏ thôi, cần bận tâm.” Long Cửu gia lớn: “Coi như kết giao bạn bè, Diệp đại sư nếu thứ gì , nhất định nhớ đến Long đây.”

 

Diệp Sở cũng từ chối nữa, gật đầu, “Chắc chắn , chắc chắn .”

 

Sau đó, hai bên trò chuyện vài câu, trao đổi thông tin liên lạc, chia tay.

 

Ra khỏi trang viên, Diệp Sở vốn định đến nhà Hoàng Phủ Thi Nguyệt để nghiên cứu Thanh Đồng Tiểu Đỉnh. nhận điện thoại của Hàn Mộng Quyên, đối phương bảo mau về, chuyện.

 

Diệp Sở giọng điệu của đối phương đúng, dám chần chừ, với Hoàng Phủ Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt tỷ, Thanh Đồng Tiểu Đỉnh tạm thời để ở chỗ chị nhé, việc .”

 

Hoàng Phủ Thi Nguyệt hỏi: “Có cần em đưa ?”

 

“Không cần , trời cũng còn sớm, chị mau về .” Diệp Sở xua tay, bắt một chiếc taxi thẳng tiến về Khương gia.

 

Hơn nửa tiếng , về đến biệt thự Khương gia. Vừa về đến nhà, cảm thấy khí gì đó đúng. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Khương Hải Vân và Hàn Mộng Quyên đang ghế sofa với vẻ mặt vô cảm. Nhìn biểu cảm của hai , dường như chuyện lớn gì đó xảy .

 

Anh tiến lên hỏi: “Bố , xảy chuyện gì ?”

 

Khương Hải Vân ném điện thoại qua, lạnh lùng : “Giải thích , đây là chuyện gì?”

 

Diệp Sở nghi hoặc cầm lấy điện thoại, ngay đó sắc mặt đổi. Trên điện thoại là một tấm ảnh, trong ảnh và hai phụ nữ đang cùng . Hai phụ nữ chỉ thấy bóng lưng, còn thì thấy rõ khuôn mặt nghiêng, và rõ ràng. Chính là cảnh và hai cô gái Hoàng Phủ Thi Nguyệt lâu đó.

 

Lúc đó chỉ Khương Quân Lan ở đó, tấm ảnh chắc chắn là do cô chụp.

 

“Mẹ nó, con tiện nhân .” Diệp Sở thầm c.h.ử.i rủa trong lòng, khó mà giải thích .

 

“Bố , hai đừng hiểu lầm, họ chỉ là bạn của con thôi.”

 

“Bạn bè?” Khương Hải Vân lạnh, “Con mới khỏi tù bao lâu, quen hai bạn nữ, khả năng kết giao đúng là tồi chút nào.”

 

“Bố, bố đừng nghĩ nhiều, họ thật sự là bạn của c…” Diệp Sở giải thích, nhưng Khương Hải Vân lạnh lùng cắt ngang.

 

“Đủ , chứng cứ rành rành , còn dám ngụy biện.” “Mới kết hôn mấy ngày, dám ngoài nuôi tiểu tam, còn một lúc nuôi hai , thằng nhóc mày giỏi thật đấy.” Hắn càng càng giận, trong mắt tràn đầy sự chán ghét. Nếu Hàn Mộng Quyên còn ở bên cạnh, ước gì động thủ từ lâu .

 

Diệp Sở nhếch môi, b.a.o n.u.ô.i Hoàng Phủ Thi Nguyệt, đúng là dám thật.

 

“Mẹ, con giải thích, chuyện thật sự như .” Diệp Sở Hàn Mộng Quyên, chuẩn nguyên nhân.

 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt Hàn Mộng Quyên khẽ động, định mở lời, Khương Hải Vân nhanh chóng cướp lời. “Ít nhảm , con nuôi tiểu tam , mấy hôm Mộng Quyên đưa cho con một triệu tệ , lấy tiền đây xem.”

 

Hàn Mộng Quyên đồng tình gật đầu, “ , Tiểu Sở, mau lấy xem .” Thực cô cũng tin Diệp Sở là loại như , nhưng sự thật bày mắt, trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ. Chỉ cần một triệu tệ đó còn nguyên, Diệp Sở sẽ thể nuôi tiểu tam, dù mới ngoài, nguồn thu nhập, lấy tiền mà nuôi tiểu tam chứ.

 

Diệp Sở mắt sáng lên, một triệu tệ đó động đến. Ngay lập tức lên lầu, lấy chiếc thẻ đó xuống.

 

“Mẹ, thẻ đây, xem , tiền trong đó con động một xu nào.”

 

Hàn Mộng Quyên gật đầu, lấy điện thoại liên kết thẻ để kiểm tra. Chiếc thẻ mở bằng tên của cô, chỉ cần liên kết với ngân hàng di động là thể xem .

 

Rất nhanh xong, cô mở xem. Diệp Sở tự tin , “Mẹ, mất một xu nào .”

 

xong, nhận điều , bởi vì gương mặt Hàn Mộng Quyên tối sầm như nước. Anh liếc qua, chỉ thấy thẻ còn một xu. Diệp Sở ngây , rõ ràng động đến.

 

Khương Hải Vân nắm lấy cơ hội, lớn tiếng quát mắng: “Đồ vô dụng, mày dùng ? Tiền ?” Sự thật bày mắt, Diệp Sở nhất thời thể phản bác.

 

“Hừ, hết lời để chứ gì, mới mấy ngày, một triệu tệ còn một xu, mày còn dám ngoài nuôi tiểu tam.” Khương Hải Vân đà lấn tới, “Ly hôn, nhất định ly hôn, loại cặn bã bại hoại đạo đức như mày, ở Khương gia chỉ ô uế thanh danh gia tộc.”

 

Sắc mặt Diệp Sở khẽ động, nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt gắt gao chằm chằm Khương Hải Vân. Không cần nghĩ, tám chín phần là do đối phương giở trò. Với tư cách là chồng của Hàn Mộng Quyên, cộng thêm mối quan hệ với Khương gia, chỉ cần gọi điện thoại cho ngân hàng, liền thể dễ dàng chuyển tiền .

 

Thằng vô dụng chẳng lẽ phát hiện ?

 

Bị Diệp Sở chằm chằm, Khương Hải Vân trong lòng chút hoảng sợ, nhưng nhanh bình tĩnh , giận dữ quát: “Sao, sai cho ? Đừng mặt nặng mày nhẹ ở đây, nếu nể mặt Quân Dao, bây giờ tát .”

 

“He he, rốt cuộc ai sai thì trong lòng tự .” Diệp Sở đáp bằng một nụ lạnh, chuẩn suy đoán trong lòng cho Hàn Mộng Quyên.

 

Người đột nhiên lạnh lùng quát, “Đủ , Diệp Sở, thật sự khiến thất vọng.”

 

 

Loading...