Bá Đạo Y Vương - Chương 270: Ngươi có biết sư tôn ta là ai không? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-02 00:39:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Hạc Niên nén sự phấn khích trong lòng, đó hỏi Diệp Sở, "Diệp đại sư cụ thể thế nào ạ?"
"Ông chủ yếu công tác tuyên truyền, và chuẩn cho việc đấu giá sắp tới." Diệp Sở trầm ngâm , "Hiện giờ nhiều thế lực đang đổ về Giang Đô, đây chính là cơ hội , chúng một trận kinh thiên động địa."
Vương Hạc Niên gật đầu, đó chút lo lắng, "Diệp đại sư, một khi tin tức lan , chắc chắn sẽ nhiều đến thăm dò."
"Thuộc hạ thực lực hạn, e rằng đến lúc đó trấn áp cục diện."
"Không ." Diệp Sở xua tay, lấy một viên Đại Chân Nguyên Đan, " thấy ông đạt đến Tông Sư viên mãn, dùng viên đan hẳn thể đột phá lên Đại Tông Sư."
"Đến lúc đó sẽ tìm thêm cho ông vài giúp sức, như là đủ ."
Hơi thở của Vương Hạc Niên đột nhiên dồn dập, vội vàng dậy hành đại lễ với Diệp Sở, "Đa tạ Diệp đại sư, ân huệ lớn của ngài, thuộc hạ khắc cốt ghi tâm."
Đại Tông Sư, đó là cảnh giới mà ông hằng mơ ước.
Vương Hạc Niên kẹt ở lục phẩm Tông Sư nhiều năm, ở cổ mộ may mắn chút cơ duyên, mới khó khăn lắm đột phá lên Tông Sư viên mãn.
Không ngờ, nhanh như cơ hội đột phá lên Đại Tông Sư.
Cả nhà họ Vương đều lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
Giấc mơ cũng dám nghĩ, ngày Vương gia xuất hiện một vị Đại Tông Sư.
"Chỉ cần ông an tâm việc cho , sẽ nhiều lợi ích hơn nữa." Diệp Sở trịnh trọng hứa hẹn.
"Diệp đại sư yên tâm, từ nay về thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức ." Vương Hạc Niên cam đoan, đó cẩn thận tiếp nhận đan dược.
"Vậy , việc gì ." Diệp Sở dậy, "Ông cứ tìm tuyên truyền , đợi vài ngày nữa sẽ tổ chức buổi đấu giá."
Vương Hạc Niên vội vàng gật đầu, "Diệp đại sư, tiễn ngài."
lúc , một bảo vệ vội vàng chạy .
"Gia chủ, , đ.á.n.h ."
Sắc mặt cả nhà họ Vương đổi, Vương Hạc Niên lập tức dậy, "Dẫn đường, xem là kẻ ranh ma nào dám đến Vương gia gây sự."
Hiện tại Diệp Sở ở đây, ông vô cùng tự tin.
Một nhóm lập tức ngoài, đường gặp ba bóng .
"Là các ?" Nhìn thấy đến, Vương Hạc Niên lộ vẻ kinh ngạc.
Lâm Hào lạnh, "Lão già, hôm đó ông kiêu ngạo lắm, hôm nay thiếu gia đây đến báo thù đây."
Người đến chính là Lâm Hào và bảo vệ Triệu Ngũ, cùng với Ưng Trảo Vương Tào Ưng.
Thì , Lâm Hào thấy thể tìm Bạch Lang Hội và Khương gia báo thù, liền nhắm Vương gia.
Dù hôm đó, Vương Hạc Niên cũng từng tay với .
Nếu vì Tào Ưng thương trong cổ mộ cần tĩnh dưỡng, sớm đ.á.n.h tới cửa .
Vương Hạc Niên hừ lạnh, "Báo thù? Chỉ dựa mấy kẻ vô dụng các thôi ?"
" là lão già kiêu ngạo, lát nữa ông sẽ lúc ." Lâm Hào hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám Vương gia, đột nhiên thấy Diệp Sở trong đám đông.
Bởi vì Diệp Sở đội mũ chống nắng, cộng thêm khuôn mặt đổi, nhất thời nhận .
"Tên tạp chủng, hóa là ngươi." Lâm Hào trừng mắt giận dữ, chằm chằm Diệp Sở, "Tốt lắm, cuối cùng cũng để tìm thấy ngươi ."
Trong những kẻ thù, nếu ai đáng ghét nhất, nghi ngờ gì chính là Diệp Sở.
Nếu tên đó, hôm đó chịu một trận đòn tơi bời như .
Diệp Sở liếc Tào Ưng, giọng điệu trêu chọc, "Sao, ngươi đây là vết sẹo lành quên đau ?"
"Tên tạp chủng, ngươi đừng kiêu ngạo, hôm nay nhất định khiến ngươi trả giá."
Lâm Hào gầm lên, "Sư phụ, xin hãy báo thù cho tử."
Tào Ưng gật đầu, ánh mắt sắc bén thẳng Diệp Sở, "Tiểu tử, dám động đến tử của Ưng Trảo Vương , gan ngươi nhỏ."
Hôm đó thương trong cổ mộ, khi ngoài ông liền bế quan dưỡng thương.
Vì hôm đó đến Vân gia, Diệp đại sư chính là Diệp Sở.
Nếu , cho ông một trăm lá gan cũng dám càn.
Diệp Sở giọng điệu trêu chọc, "Đánh tử ngươi thì tính là gì, tin còn dám đ.á.n.h ngươi?"
"Láo xược!" Lâm Hào gầm lên, "Tên tạp chủng, ngươi sư phụ là ai ?"
Diệp Sở vờ tò mò, "Là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-270-nguoi-co-biet-su-ton-ta-la-ai-khong.html.]
"Nghe cho rõ đây." Lâm Hào giọng điệu kiêu ngạo, "Sư phụ chính là chưởng môn Ưng Trảo Môn ở Cô Tô, Tào Ưng, trong giang hồ xưng là Ưng Trảo Vương, một cường giả Thất phẩm Đại Tông Sư."
"Hơn nữa còn là thuộc hạ trọng dụng của vị Diệp đại sư , vị Diệp đại sư đó chắc hẳn ngươi . Ta ngại cho ngươi , đối phương là một nhân vật lớn mây, bóp c.h.ế.t ngươi dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến."
Nói xong, kiêu ngạo Diệp Sở và đám Vương gia, thấy sự sợ hãi và kinh hoàng trong mắt họ.
thất vọng phát hiện , một đám sắc mặt bình thản, hề chút sợ hãi nào, những thế, ngược còn thấy sự trêu chọc và giễu cợt trong mắt họ.
Sắc mặt khỏi tối vài phần, thầm mắng trong lòng, "Một đám sống chết."
Diệp Sở thu nụ khẩy, cố ý bĩu môi, "Thì chỉ là Thất phẩm Đại Tông Sư cỏn con, còn tưởng ghê gớm lắm chứ."
Trán Lâm Hào gân xanh nổi lên, "Tiểu tử, ngươi khẩu khí thật lớn, ngươi Thất phẩm Đại Tông Sư đại diện cho điều gì ?"
"A Hào, cần nhảm với ." Tào Ưng xua tay, "Có những nhiều cũng vô ích, cần dùng nắm đ.ấ.m dạy cách ."
Lâm Hào gật đầu, lập tức lùi .
Tào Ưng bước , "Vãn bối, để xem, cái vốn để ngươi kiêu ngạo là gì?"
Mèo Dịch Truyện
Vừa , ông một tay thành chảo, một chiêu Ưng Kích Trường Không, trực tiếp tấn công mặt.
Diệp Sở nhẹ nhàng đưa một ngón tay.
, là ngón tay.
Tào Ưng hai mắt ngưng , mặt hiện lên vẻ tức giận.
Đối phương thật sự quá coi thường khác.
Khoảnh khắc tiếp theo, móng vuốt và ngón tay va chạm, Tào Ưng vốn đang tức giận đột nhiên biến sắc, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh hùng vĩ truyền đến từ lòng bàn tay, chấn động khiến ông tại chỗ phun m.á.u bay ngược .
"Sư phụ."
Lâm Hào và Triệu Ngũ trợn mắt há hốc mồm.
Còn đám Vương gia thì mang vẻ mặt đương nhiên.
Tào Ưng lắc lắc cánh tay tê dại, lảo đảo dậy, ánh mắt kinh hãi, "Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Sao mạnh đến ?"
Diệp Sở thờ ơ : "Ông đoán xem."
Tào Ưng bỗng nhiên Lâm Hào, "Nghiệt chướng, đây chính là tên con rể vô dụng mà ngươi ?"
Lâm Hào 'phịch' một tiếng quỳ xuống, môi run rẩy, "Sư phụ, con... con cũng ."
Nếu Diệp Sở lợi hại đến mức , cho một vạn lá gan cũng dám đến tìm thù.
Tào Ưng tối sầm mặt mũi, hận thể một chưởng đ.á.n.h c.h.ế.t tên tử .
Nén sự tức giận trong lòng, ông vội vàng dậy cầu xin Diệp Sở, "Tiền bối, là vãn bối mắt tròng đắc tội với tiền bối, mong tiền bối nể mặt Diệp đại sư mà tha cho vãn bối."
Diệp Sở trong lòng buồn , cố ý nghiêm mặt, "Ông đang uy h.i.ế.p ?"
Tào Ưng vội vàng lắc đầu, "Không dám, nhưng đại nhân hẳn danh tiếng của vị Diệp đại sư , xin ngài nể mặt ông mà tha cho."
Đám Vương gia sắc mặt cổ quái.
"Diệp đại sư gì chứ, từng ." Diệp Sở hừ lạnh, "Tha cho ông cũng , nhưng ông việc cho , ngoan ngoãn một con ch.ó săn lời."
Biểu cảm của Tào Ưng cứng đờ, nhất thời đáp lời.
Sắc mặt Diệp Sở trầm xuống, "Sao, ?"
Thân thể Tào Ưng run lên, "Tiền bối thứ tội, vãn bối quy thuận trướng vị Diệp đại sư , thể theo khác nữa, ngài thể đổi một yêu cầu khác ?"
Tuy mặt đáng sợ, nhưng ông cảm thấy vị Diệp đại sư còn đáng sợ hơn.
Tuy hôm đó ông đến Vân gia, nhưng chuyện Diệp đại sư một đ.á.n.h lui mấy đại cao thủ sớm lan truyền, ông cũng .
Đối phương là cường giả Võ Tôn, ông tuyệt đối dám phản bội.
Hơn nữa Tào Ưng ông cũng đường đường là môn chủ Ưng Trảo Môn, thể loại chuyện nô lệ ba họ như .
Diệp Sở mắt híp , "Nếu , thì c.h.ế.t ."
Anh đột nhiên vươn tay vỗ xuống thiên linh cái của đối phương.
Tào Ưng kinh hãi nhắm mắt , nhưng hề cầu xin tha thứ.
đợi nửa ngày, cái tát vẫn rơi xuống, ông ngơ ngác mở mắt , liền thấy Diệp Sở đang mỉm .
"Tiền bối, ngài đây là?"
Diệp Sở chắp tay lưng, thản nhiên : "Ngươi vượt qua khảo nghiệm."