Bá Đạo Y Vương - Chương 258: Nói cho tôi biết, nghiêm trọng đến mức nào? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:41:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tự Tại khổ: “ , ai mà ngờ hai là một chứ.” Diệp Sở thực chất đầy hai mươi tuổi, ai thể nghĩ là một cường giả Võ Tôn.
Ngực Chu Huyên phập phồng ngừng: “Thảo nào cái tên đạo sĩ thối cứ luôn đối đầu với , hóa phận thật sự là thằng nhóc đó.” Mỗi khi cô nhớ tới Diệp Sở, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Quả nhiên lầm, cái tên khốn kiếp đó chẳng là đồ lành gì.” Cô lẩm bẩm c.h.ử.i một câu.
“A Tuyên, đối phương chỉ là một đứa trẻ, em đừng quá chấp nhặt.” Lâm Tự Tại an ủi: “Hơn nữa Diệp Bách Hộ chỉ tham lam một chút, nhưng bản chất .” Anh sẽ quên, nếu Diệp Sở lúc , Lâm gia e rằng trở thành lịch sử.
“Hừ, bớt giúp cho .” Chu Huyên hừ lạnh: “ thấy chỉ là tuổi trẻ tài cao, ngông cuồng vô độ, xem ai gì.” Liên tiếp mấy xuống tay, ấn tượng của cô về Diệp Sở cực kỳ tệ.
Lâm Tự Tại khổ, thêm nữa.
Khốn kiếp, tên khốn hình như thực lực mạnh hơn … Sắc mặt Tư Đồ Tĩnh âm trầm, cứ thế , cô Đại Vu Thiên Kinh càng khó hơn.
Trong sân, theo thời gian chiến đấu kéo dài, Diệp Sở càng lĩnh ngộ Hình Ý Quyền sâu sắc hơn, chiêu thức tay cũng càng thuần thục. Chỉ là đáng tiếc, tâm pháp, chỉ thể học hình thức bên ngoài, thể học tinh túy.
Đến tận lúc , lão già gầy gò cũng nhận Diệp Sở dường như hề Hình Ý Quyền chân chính, hình như là đang trong quá trình giao chiến mà trộm học chiêu thức của ông . Khi nhận điều , trong lòng ông vô cùng kinh hãi.
Rốt cuộc là loại yêu nghiệt thiên phú đến mức nào, thể học nắm bắt ngay ?
Sau khi giao thủ thêm một chiêu nữa, lão già gầy gò dám tay nữa, nhanh chóng kéo giãn cách với Diệp Sở. Cứ tiếp tục thế , chiêu thức của ông sẽ đối phương học hết mất.
Diệp Sở trêu chọc: “Sao nào, đ.á.n.h nữa ?”
Lão già gầy gò mặt mũi khó coi, chắp tay : “Tiểu hữu thực lực phi phàm, lão hủ xin cam bái hạ phong.” Ông nhận , phần lớn đối thủ của trai trẻ mặt.
Nói xong, ông chuẩn rời , nhưng Diệp Sở gọi .
Ông , trầm giọng hỏi: “Tiểu hữu còn chuyện gì?”
Diệp Sở thu nụ : “Các đến thì đến, thì , coi đây là chợ rau ?”
Trong lòng lão già gầy gò trùng xuống: “Tiểu hữu thế nào?”
Diệp Sở khóe miệng khẽ nhếch: “Giao Hình Ý Quyền tâm pháp, thì thể rời .”
Sắc mặt lão già biến đổi lớn, giận dữ : “Ngươi đừng hòng.”
Nụ mặt Diệp Sở biến mất, thần sắc lạnh : “Nếu như , thì cứ ở .”
Giọng lão già gầy gò trầm thấp: “Tiểu hữu hẳn quá cuồng vọng, lão phu thể đối thủ của ngươi, nhưng thì vẫn thành vấn đề.”
Diệp Sở thêm lời thừa thãi, nhanh chóng lao , như một con gấu hung dữ, đột nhiên đ.â.m sầm lão già. Đối phương như trọng kích, ngay tại chỗ thổ huyết bay ngược ngoài. Cảnh tượng kinh ngạc tất cả .
Sắc mặt đàn ông trung niên của Bạch Hạc Môn kinh hãi, bước chân vô thức lùi . Gã đại hán Thanh Bang mới bò dậy mặt đầy kinh ngạc.
Lão già gầy gò lảo đảo bò dậy, giọng kinh hãi: “Đây… đây mới là thực lực thật sự của ngươi!?”
Diệp Sở bước lớn tới, từ cao xuống lão già: “Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, giao Hình Ý Quyền tâm pháp, nếu thì vĩnh viễn ở đây.”
39_Sắc mặt lão già gầy gò lúc âm lúc tươi tắn, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn chọn nhận thua, lấy Hình Ý Quyền tâm pháp.
Diệp Sở nhận lấy xem vài , thấy vấn đề liền cất . “Đa tạ, sẽ phát huy Hình Ý Quyền vang danh thiên hạ.” Anh lớn tiếng hứa hẹn.
Sắc mặt lão già gầy gò càng đen hơn, nhanh chóng rời .
Diệp Sở sang gã đại hán vạm vỡ và đàn ông trung niên áo trắng: “Hai vị thì ?”
Người đàn ông trung niên áo trắng gượng : “Tiểu hữu, chuyện đều là hiểu lầm, mong tiểu hữu đừng chấp nhặt, chỉ cần tiểu hữu thả chúng , Bạch Hạc Môn chúng sẽ ghi nhớ ân tình .”
Diệp Sở lạnh nhạt : “Bớt nhảm , rời thì lấy thứ giá trị tương xứng.”
Sắc mặt đàn ông trung niên áo trắng trầm xuống mấy phần: “Tiểu hữu thật sự ? Ngươi tuy chút thực lực, nhưng Bạch Hạc Môn chúng cũng dễ bắt nạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-258-noi-cho-toi-biet-nghiem-trong-den-muc-nao.html.]
Diệp Sở bước lớn đến gần: “Được thôi, thì tay thấy rõ thực lực.”
Mèo Dịch Truyện
“Ngươi…”
Biểu cảm đàn ông trung niên cứng đờ, do dự một chút, đó rút một quyển cổ tịch ném qua. “Đây là tuyệt học Bạch Hạc Quyền của Bạch Hạc Môn .”
Diệp Sở nhận lấy xem vài , phát hiện quả nhiên là một cuốn cổ quyền pháp, tuy bằng Hình Ý Quyền, nhưng cũng coi như tệ. “Yên tâm, sẽ để nó mai một trong tay .” Diệp Sở hứa hẹn.
Người đàn ông trung niên áo trắng hừ một tiếng, dẫn của Bạch Hạc Môn bỏ .
Diệp Sở cuối cùng về phía gã đại hán vạm vỡ: “Còn ngươi?”
Gã đại hán vạm vỡ hừ lạnh: “Thằng nhóc, với hai tên giống , Thanh Bang chống lưng.”
40_“Thanh Bang ngươi chứ, là thủ lĩnh trướng của Đông Hải tỉnh, một thanh niên như ngươi thể đắc tội .” Hắn lời kiêu ngạo, ánh mắt khinh miệt, bộ dạng coi Diệp Sở gì.
“Vậy, đây là ngươi đang uy h.i.ế.p ?”
Diệp Sở nhẹ giọng hỏi , đồng thời bước lớn tới gần đại hán.
“Ngươi thể nghĩ như .” Đại hán hừ lạnh: “Thằng nhóc, khuyên ngươi nhất nên thả , nếu một khi chọc giận Thanh Bang, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Bốp!
Diệp Sở đột nhiên tay, một bạt tai quật bay đại hán, đó lóe lao lên, một chân giẫm lên n.g.ự.c đối phương, từ cao xuống : “Nói cho , nghiêm trọng đến mức nào?”
Đại hán điên cuồng phun m.á.u tươi, hai mắt giận dữ trừng Diệp Sở: “Ngươi…”
Diệp Sở chân dùng lực: “Nói gì cơ, rõ.”
Hai mắt đại hán lồi , thở nặng nề, chỉ cảm thấy một ngọn núi đang đè nặng lên ngực.
“Đại ca.”
Một đám Thanh Bang mắt đỏ rực, tất cả đều giận dữ trừng Diệp Sở, nhưng một ai dám động thủ.
41_Thấy đại hán sắp chống đỡ nổi, Diệp Sở lúc mới bỏ chân : “Hôm nay tâm trạng , g.i.ế.c , nhưng rời , thì lấy thứ khiến hài lòng.” Nếu cảnh đúng, một cước giẫm c.h.ế.t đối phương .
Đại hán thở dốc từng , m.á.u tươi trào từ khóe miệng, trông vô cùng thê thảm. Mãi một lúc , mới lảo đảo bò dậy từ mặt đất, nghiến răng : “Ngươi gì?”
Diệp Sở nhướng mày: “Điều đó còn xem ngươi gì?”
“Thanh Bang công pháp võ đạo nào.” Đại hán trầm giọng : “Thứ duy nhất thể cho là tiền và địa bàn, ngươi cái nào?”
Diệp Sở suy nghĩ một chút, : “Địa bàn .” Anh tạm thời thiếu tiền, một ít địa bàn, sẽ để Bạch Lang Hội tiếp quản.
Đại hán gật đầu: “Được, thể hứa cho ngươi địa bàn ba thành phố tiếp giáp với Giang Nam tỉnh.”
Diệp Sở lắc đầu: “Ít quá, một nửa địa bàn Đông Hải tỉnh.”
“Không thể nào.” Đại hán vô thức lắc đầu: “Bang chủ thể đồng ý .”
Diệp Sở nhàn nhạt : “Không cho cũng , nhưng ngươi ở .”
Sắc mặt đại hán vô cùng khó coi, nhưng ngay đó nghĩ, chỉ cần rời khỏi đây . Quay đầu nhận nợ là . “Được, đồng ý với ngươi.”
Diệp Sở thấu suy nghĩ của đối phương, nhưng để tâm, ai thể nợ đồ của .
“Cút .”
Đại hán dám do dự, lập tức dẫn rời . Trước khi rời , Diệp Sở thật sâu một cái, trong lòng lẩm bẩm: “Thằng nhóc, nếu ngươi dám đến Đông Hải, định sẽ mà về.”