Bá Đạo Y Vương - Chương 238: Đi, ta dẫn ngươi đi giết người ---

Cập nhật lúc: 2025-10-01 08:07:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh mắt Diệp Sở lạnh lẽo, lóe lên một cái mặt Long Tuyết Phi, một tay bóp chặt cổ trắng ngần của cô . “Nếu cô chết, sẽ thành cho cô.” Giọng lạnh băng, chứa một chút cảm xúc.

 

Mọi nhà họ Long giật , Long Xán Dương vội vàng cầu xin: “Diệp đại sư, sẽ dẫn ngài tìm cô Vân ngay, xin ngài hãy thả em gái .”

 

Long Tuyết Phi tái mặt, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Lúc mới nhận , mặt dù Võ Tôn, thì cũng tuyệt đối là Đại Tông Sư. Một Đại Tông Sư, há thể để cô giễu cợt?

 

Diệp Sở vung tay ném cô , “Rầm” một tiếng, cô đập mạnh xuống đất, gương mặt trắng nõn tinh xảo tiếp xúc mật với nền đất. Hủy dung ngay tại chỗ.

 

“Có , nhất định tha.” Diệp Sở liếc đối phương một cái, đó sang Long Xán Dương, “Dẫn đường.”

 

Đối phương dám chần chừ, lập tức dẫn đường. Những còn trong nhà họ Long đều dạt , dám chút ngăn cản nào.

 

Không lâu , hai đến một căn biệt thự. Bên ngoài biệt thự hai tử Chân Võ Môn canh gác. Thấy hai đến, một trong đó chặn đường: “Long thiếu, đến đây việc gì?”

 

Long Xán Dương trả lời, mà với Diệp Sở: “Diệp đại sư, cô Vân đang ở bên trong biệt thự.”

 

Nghe thấy lời , hai lính canh lập tức về phía Diệp Sở, một chế giễu: “Hả, ngươi chính là con rùa rụt cổ đó ?”

 

Vụt! Diệp Sở lóe lên tiến tới, một tay bóp chặt cổ đối phương, dùng sức nhẹ nhàng. Chỉ thấy một tiếng “rắc”, cổ đối phương bóp gãy, c.h.ế.t ngay lập tức.

 

“Ngươi dám…” Người còn biến sắc, giận dữ chằm chằm Diệp Sở, nhưng kịp phản ứng Diệp Sở bóp gãy cổ.

 

Long Xán Dương thấy mà kinh hồn bạt vía, trong lòng thầm mừng vì nãy xung đột với đối phương.

 

Diệp Sở sải bước biệt thự. Trong phòng khách, Vân Băng Uyển đang ghế sofa, sắc mặt tái nhợt. Nghe thấy tiếng động, cô đầu . Khi thấy Diệp Sở, cô ngẩn , gương mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, đó đôi mắt đỏ hoe, tủi bật .

 

Diệp Sở nhanh chóng bước tới, ôm lấy cô, dịu dàng an ủi: “Xin , đến muộn .”

 

Vân Băng Uyển ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, nức nở : “Em… em cứ tưởng sẽ đến nữa.”

 

“Trước đó việc rời khỏi Giang Đô, chuyện gì xảy ở đây.” Diệp Sở giải thích, đồng thời truyền thần lực thăm dò thương tích của Vân Băng Uyển. Phát hiện cô nội thương cực kỳ nghiêm trọng, sắc mặt lập tức trở nên lạnh băng.

 

“Ai em thương?”

 

Vân Băng Uyển giấu giếm: “Môn chủ Chân Võ Môn.”

 

Sau buổi lễ đính hôn, lão tổ Chân Võ Môn chuẩn xâm phạm Vân Băng Uyển, nhưng gặp sự phản kháng quyết liệt của cô. Trong lúc đó cô còn động thủ với môn chủ Chân Võ Môn, đ.á.n.h trọng thương. Vì dùng Vân Băng Uyển để dụ Diệp Sở , Chân Võ Môn cũng dám ép buộc quá đáng. Bằng , e rằng Vân Băng Uyển mất sự trong trắng của .

 

“Em yên tâm, sẽ giúp em báo thù.” Diệp Sở an ủi.

 

Sau đó lấy một viên đan d.ư.ợ.c trị thương, bảo cô uống , đích giúp cô chữa trị. Dưới sự giúp đỡ của , Vân Băng Uyển những hồi phục vết thương, mà còn một mạch đột phá lên Đại Tông Sư.

 

“Em cuối cùng cũng đột phá , cảm ơn .” Vân Băng Uyển phấn khích hôn một cái lên má Diệp Sở.

 

Khoảng thời gian , cô liên tục cố gắng đột phá cảnh giới Đại Tông Sư, nhưng đều thành công. Giờ đây sự giúp đỡ của Diệp Sở, cuối cùng cô cũng thành công.

 

Thực Diệp Sở giúp đỡ quá nhiều. Sau khi giao đấu với môn chủ Chân Võ Môn, Vân Băng Uyển cơ hội đột phá, chỉ là vết thương trong cơ thể quá nặng, nên vẫn thể đột phá . Hiện giờ vết thương chữa lành, cô thuận thế đột phá.

 

Diệp Sở nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, : “Đi thôi, đưa em g.i.ế.c .”

 

Vân Băng Uyển khẽ “ừm” một tiếng, trong đôi mắt lộ vẻ mong chờ. Hai sải bước rời khỏi Long gia, một ai dám ngăn cản.

 

Không lâu , họ đến địa điểm cổ mộ ở khu Nam Thành. Chỉ thấy xung quanh, từng lớp binh lính canh gác nghiêm ngặt, cực kỳ khó khăn.

 

Vân Băng Uyển nhíu mày: “Đến đây gì?”

 

“Những kẻ đó cổ mộ .” Diệp Sở giải thích quan sát tình hình phía .

 

Bên ngoài cổ mộ ít nhất hàng trăm binh lính trang vũ khí tận răng. Nếu là một , đương nhiên sợ. dẫn theo Vân Băng Uyển, thì thể xông mạnh mẽ. Đột nhiên, trong đầu lóe lên một ý tưởng, nghĩ một cách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-238-di-ta-dan-nguoi-di-giet-nguoi.html.]

Vân Băng Uyển do dự : “Người canh gác quá nhiều, là chúng đợi họ .”

 

“Không , cách.” Diệp Sở kéo cô về phía .

 

Rất nhanh đó, họ hai binh lính chặn .

 

“Làm gì đấy?” Diệp Sở lấy một tấm thẻ chứng nhận, thản nhiên : “Hộ Long Vệ việc.”

 

Người lính cầm lấy chứng nhận qua, thấy là Bách Hộ, giật , lập tức cung kính hành lễ. “Vị đại nhân , cần thông báo một tiếng.”

 

Diệp Sở nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu. Người lính lập tức rời , lâu dẫn theo một đàn ông trung niên mặt lạnh lùng . Đối phương đ.á.n.h giá Diệp Sở một lượt, trầm giọng hỏi: “Được cấp phái đến ?”

 

Diệp Sở “ừm” một tiếng, giải thích thêm. Thấy kiêu ngạo như , trung niên mặt lạnh lùng vui, nhưng cũng bộc phát, trả chứng nhận.

 

“Lâm Bách Hộ và Chu Bách Hộ họ mới cổ mộ, ngài đợi họ ở , là?”

 

Diệp Sở thản nhiên : “ xuống hỗ trợ họ.”

 

Người trung niên mặt lạnh lùng gật đầu: “Đi theo .” Hắn dẫn Diệp Sở và Vân Băng Uyển đến lối cổ mộ, lúc ánh sáng tím biến mất.

 

Diệp Sở dẫn Vân Băng Uyển bên trong. Sau khi hai khỏi, trung niên mặt lạnh lùng lấy điện thoại gọi một cuộc.

 

Đầu dây bên nhanh chóng nhấc máy, một giọng già nua trầm vang lên: “Thế nào ?”

 

Người trung niên mặt lạnh lùng báo cáo: “Hầu gia, chuyện diễn đúng như dự kiến, các thế lực lớn đều , ngay cả chưởng giáo Mao Sơn cũng đến, chắc hẳn phá vỡ trận pháp cổ mộ thành vấn đề.”

 

Đầu dây bên “ừm” một tiếng, hỏi: “Thiên Cương Địa Sát ?”

 

“Đã theo Long gia cùng .” Người trung niên mặt lạnh lùng thành thật trả lời, đó do dự : “Hầu gia, Hộ Long Vệ một Bách Hộ đến, hơn nữa còn là một Bách Hộ thuộc hạ từng đến, là cấp phát hiện điều gì ?”

 

Đầu dây bên im lặng một lúc lâu, đó mới tiếng truyền đến: “Người đó bao nhiêu tuổi?”

 

“Là một đạo sĩ trẻ tuổi, hai mươi lăm, hai mươi sáu.”

 

“Nghe lâu đây Lâm Tự Tại chiêu mộ một thanh niên ở Giang Đô, cho là trao chức Bách Hộ, chắc hẳn là đó.”

 

Giọng già nua : “Ta từng sai điều tra, đó chỉ thực lực Đại Tông Sư, vẫn đủ để khuấy động cục diện.”

 

Người trung niên mặt lạnh lùng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cứ theo dõi bên đó, kết quả lập tức thông báo cho , nhớ kỹ, nhất định mang Long Khí về.” Giọng già nua dặn dò một câu cúp điện thoại.

 

 

Diệp Sở dẫn Vân Băng Uyển cổ mộ, men theo con đường đến căn thạch thất. Quan tài ở trung tâm phá hủy, lộ một cái hố đen ngòm.

 

Hai nhảy xuống, rơi mãi, cuối cùng “ùm” một tiếng rơi xuống nước. Tiếng nước chảy ào ào vang vọng, xung quanh, phát hiện lúc họ đang ở trong một con sông ngầm lòng đất.

 

Trên một vách đá bên bờ sông, một con đường cổ con khai phá, trong các hốc tường phía đặt minh châu dùng để chiếu sáng. Con đường cổ lấy vị trí hai điểm khởi đầu, kéo dài dọc theo một đầu của con sông.

 

Hai lên đường cổ, về phía . Cứ cách một đoạn, một thạch thất. Hai xem xét, bên trong đầy rẫy m.á.u tươi, t.h.i t.h.ể và chi thể đứt lìa. Trên mặt đất rơi vãi đủ loại ám khí. Rõ ràng, lâu đó một trận chiến khốc liệt xảy ở đây.

 

Các bảo vật trong thạch thất cướp sạch. Hai qua vài gian thạch thất, thu chút gì. May mắn là cũng gặp nguy hiểm.

 

Mèo Dịch Truyện

Khoảng một giờ , hai cuối cùng cũng thấy tiếng ồn ào. Ngẩng đầu xa, họ thấy một đầm sâu đường kính vài nghìn mét. Đối diện đầm sâu, con sông ngầm tiếp tục kéo dài sâu hơn. Mặc dù sông ngầm vẫn tiếp tục, nhưng con đường cổ đầm sâu chặn , sang phía đối diện, bắt buộc vượt qua đầm sâu.

 

Lúc , một nhóm đang dừng bên bờ đầm sâu, dường như đang tìm cách vượt qua dòng nước. Nghe thấy tiếng động, đều đầu , thấy Diệp Sở và Vân Băng Uyển, biểu cảm của mỗi mỗi khác.

 

Bạch Hiểu Hiểu và những phận Diệp Sở đều lộ vẻ mừng rỡ. Những từng chứng kiến thực lực của Diệp Sở ở Long gia thì sắc mặt ngưng trọng. Chân Võ Môn tuy quen Diệp Sở, nhưng khi thấy Vân Băng Uyển, trong lòng đại khái đoán một điều. Môn chủ Tiêu Nam Long Trấn Sơn, kịp hỏi, đối phương : “ , đó chính là mà các tìm.”

 

Tiêu Nam lập tức về phía Diệp Sở, giọng mỉa mai: “Ha, con rùa rụt cổ cuối cùng cũng dám xuất hiện ?”

Loading...