Bá Đạo Y Vương - Chương 181: Giết người tru tâm ---

Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:57:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cả trường im lặng như tờ, đến nỗi tiếng kim rơi cũng thể thấy. Mọi đều Diệp Sở bằng ánh mắt khó tin. Dám đường đường là Đông Hải Dược Vương là gà đất ch.ó sành. Cái giọng điệu , thể là lớn nữa, mà căn bản là cuồng đến giới hạn.

 

“Ha ha, thú vị.” Trong đôi mắt yêu dị của Tư Đồ Tĩnh lộ vẻ hứng thú.

 

“Tiểu đạo sĩ đó là ai? Khẩu khí lớn thật.” Nữ đạo sĩ trẻ của phái Nga Mi khẽ lẩm bẩm.

 

Hồng Vân nhàn nhạt : “Tuổi trẻ khinh cuồng là chuyện bình thường, chịu thiệt vài sẽ kiềm chế thôi.”

 

Nữ đạo sĩ trẻ ngạc nhiên: “Sư tôn, đạo sĩ sẽ chịu thiệt ?”

 

Hồng Vân khẽ gật đầu.

 

Khương Quân Dao cũng thầm lắc đầu, cảm thấy Diệp Sở chắc chắn sẽ chịu thiệt. Đông Hải Dược Vương, đó chính là cường giả Đại Tông Sư thành danh từ lâu, Diệp Sở trẻ tuổi như , tuyệt đối thể là đối thủ.

 

Vân Băng Uyển đăm đắm Diệp Sở, ánh mắt chút hoảng hốt. Đối phương vì cô mà công khai đối đầu với một Đại Tông Sư.

 

Long Cửu Gia thầm khổ, tuy Diệp Sở trẻ non , nhưng vẫn ngờ cuồng đến mức .

 

Long Trấn Nhạc phản ứng , mặt đầy vẻ khẩy: “Khẩu khí lớn thật, chỉ là một tiểu đạo sĩ còn mọc đủ lông mà cũng dám cuồng vọng như thế, thấy chữ ‘chết’ như thế nào .”

 

“Long đúng, thằng nhóc dám khiêu khích Chân Võ Môn của , rõ ràng là tìm chết.” Gã thanh niên kiêu ngạo mặt lạnh tanh, bước nhanh về phía Diệp Sở: “Thằng nhóc, dám sỉ nhục sư thúc, tìm chết.”

 

Hắn vươn tay thành trảo, lao thẳng đến cổ họng Diệp Sở, tay chính là sát chiêu.

 

“Cẩn thận!” Vân Băng Uyển kinh hô, trái tim cô thắt .

 

“Khí thế , là Tông Sư viên mãn!” Có kinh hô, mặt tràn đầy sự chấn động.

 

“Hắn chẳng lẽ chính là Thánh tử Chân Võ Môn , là thiên kiêu mạnh nhất của Chân Võ Môn trong mấy chục năm qua. Trẻ tuổi như là Tông Sư viên mãn, trách nào dám xưng là mạnh nhất.” Thậm chí nhận phận của gã thanh niên, khỏi giật kinh hãi.

 

“Tiểu đạo sĩ e rằng t.h.ả.m , Thánh tử Chân Võ Môn dễ đối phó .” Có thì thầm, dường như dự đoán kết cục của Diệp Sở.

 

“Châu chấu đá xe.” Diệp Sở ánh mắt đạm mạc, nghiêng né tránh, đó một chưởng ngang bổ, đ.á.n.h trúng hông của gã thanh niên. Đối phương như trọng kích, lập tức hộc m.á.u bay ngược, “ầm” một tiếng ngã phịch xuống đất, té dập mặt.

 

“Cái …” Mọi ngây ngốc tại chỗ, một Tông Sư viên mãn mà đỡ nổi một chiêu. Sức mạnh của đối phương mạnh đến thế!

 

Một chiêu đ.á.n.h bại một Tông Sư viên mãn, chẳng lẽ Diệp Sở là? Trong lòng vô thức nghĩ đến một khả năng, lập tức giật .

 

“Sư tôn, tiểu đạo sĩ mạnh đến , chẳng lẽ là Đại Tông Sư ?” Nữ đạo sĩ trẻ khẽ kinh hô.

 

Sắc mặt Hồng Vân ngưng trọng: “Chưa chắc, cũng thể là vượt cấp mà chiến.”

 

“Vượt cấp mà chiến, đó chẳng là điều chỉ thiên kiêu tuyệt thế mới ?” Nữ đạo sĩ trẻ mặt đầy chấn động.

 

Khương Quân Dao cũng thầm kinh ngạc, đáy mắt hiếm khi hiện lên một tia khâm phục.

 

Tư Đồ Tĩnh khóe môi khẽ nhếch, trong lòng thì thầm: “Ha ha, thú vị.”

 

Vân Băng Uyển ngẩn ngơ chằm chằm Diệp Sở, trong lòng thể kìm nén mà dấy lên một tia hy vọng.

 

Diệp Sở giơ ngón giữa về phía Tiêu Mộc đang lảo đảo bò dậy: “Thánh tử của Chân Võ Môn, chỉ thế thôi ?” Sát nhân tru tâm. Tiêu Mộc “oa” một tiếng, phun một ngụm m.á.u tươi, đầu nghiêng sang một bên, bất tỉnh tại chỗ.

 

“Thằng nhãi ranh vắt mũi sạch, dám sỉ nhục Thánh tử Chân Võ Môn của như , hôm nay lão phu nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!” Lão già lưng gù giọng âm trầm, như tiếng chim cú đêm kêu, khiến rợn .

 

Diệp Sở giơ một ngón tay lên khẽ lắc: “Lão thất phu, bần đạo xem thường ngươi, nhưng ngươi vẫn đủ.”

 

“Thằng nhãi xấc xược!” Lão già lưng gù giận tím mặt, chiếc gậy trong tay như một thanh kiếm sắc bén, đ.â.m thẳng tim Diệp Sở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-181-giet-nguoi-tru-tam.html.]

“Cẩn thận, mau tránh !” Vân Băng Uyển mặt tái mét, một Đại Tông Sư tay, c.h.ế.t cũng trọng thương.

 

Thấy Diệp Sở bất động, ngạc nhiên, thầm nghĩ sẽ dọa đến ngây chứ?

 

Diệp Sở khóe môi khẽ nhếch, giơ tay túm lấy cây gậy, lão già lưng gù gằn: “Thằng nhãi, c.h.ế.t .” Chân khí hùng hậu theo cây gậy cuồn cuộn tuôn , thẳng đến lòng bàn tay Diệp Sở. khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt ông đột nhiên đổi, cảnh tượng lòng bàn tay nổ tung như dự đoán hề xảy . Diệp Sở mặt vẫn bình tĩnh nắm chặt cây gậy, dường như chuyện gì cả.

 

“Điều thể nào!” Lão già lưng gù khó tin, nữa tăng cường chân khí, nhưng vẫn tác dụng, cứ như thể bộ chân khí đó đều chìm biển bùn.

 

“Lão thất phu, ngươi .” Diệp Sở khinh thường mở miệng, bàn tay nhẹ nhàng dùng sức, cây gậy lập tức tuột khỏi tay lão già lưng gù. Không đợi đối phương kịp phản ứng, Diệp Sở vung gậy, quật mạnh mặt ông . Trong khoảnh khắc, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, vài cái răng dính m.á.u bay ngoài.

 

“Gậy , đ.á.n.h ngươi vì kính trọng già.”

 

“Bốp!” Nói xong một gậy nữa, “Gậy , đ.á.n.h ngươi vì coi ai gì.”

 

“Gậy , đ.á.n.h ngươi vì kiêu căng ngạo mạn.”

 

“Gậy , đ.á.n.h ngươi vì trâu già còn gặm cỏ non.”

 

“Gậy , đ.á.n.h ngươi vì cuồng vọng tự đại.”

 

“Gậy , đ.á.n.h ngươi… đ.á.n.h ngươi xí!”

 

“Rắc!” cây gậy liền gãy lìa. Diệp Sở lúc mới dừng tay, lão già lưng gù giờ đây sưng tím mặt mày, m.á.u chảy đầy mặt. Bộ dạng thê t.h.ả.m nỡ .

Mèo Dịch Truyện

 

Khóe miệng khẽ giật giật, trong lòng đều dán nhãn cho Diệp Sở là kẻ thể đắc tội. Thanh niên , quá tàn nhẫn. Đồng thời cũng chấn động, đường đường là Đông Hải Dược Vương, sức đ.á.n.h trả. Tiểu đạo sĩ rốt cuộc thực lực thế nào?

 

Long Cửu Gia thầm tặc lưỡi, rốt cuộc mời vị đại thần nào ? Cứ tưởng Diệp Sở chỉ thuật luyện d.ư.ợ.c phi phàm, ngờ thực lực cũng đáng sợ đến thế. Chỉ ông , tuổi thật của Diệp Sở, còn trẻ hơn so với vẻ bề ngoài hiện tại.

 

Lão già lưng gù ôm lấy gò má đau nhói, cả tức đến run lên bần bật. “Thằng… thằng súc sinh, lão… lão phu giết… g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!” Ông tức đến điên cuồng, chân khí khắp cuồn cuộn, chuẩn dùng hết chiêu thức cuối cùng để c.h.é.m g.i.ế.c Diệp Sở.

 

Diệp Sở ánh mắt trêu tức: “Lão thất phu, ngươi , ngươi chắc chắn động thủ ?”

 

“Tiếp theo sẽ nương tay nữa , ngươi nghĩ kỹ đấy.”

 

Nếu vì việc luyện d.ư.ợ.c sắp tới, sớm phế đối phương .

 

“Thằng súc sinh, đừng ngông cuồng, xem chiêu đây!” Lão già lưng gù nổi giận đùng đùng sớm mất lý trí, chuẩn liều mạng với Diệp Sở.

 

Ngay lúc , một tiếng quát lớn vang lên. “Dừng tay!” Mọi tìm theo tiếng động , chỉ thấy vài bóng bước đại sảnh, chính là một nhóm thành viên cốt cán của Long gia do Long Đỉnh Thiên dẫn đầu. Điều khiến chấn động nhất là, một đám đang vây quanh một cô gái mặc hồng y khí chất xuất chúng. Lại khiến Long gia coi trọng đến , đối phương rốt cuộc phận gì?

 

“Đại ca, cha, cuối cùng cũng đến !” Long Trấn Nhạc mừng rỡ, vội vàng chạy tới, nhanh chóng kể chuyện. “Phụ , thằng nhóc đó coi ai gì, những sỉ nhục Long gia chúng , còn đ.á.n.h Dược Vương tiền bối.”

 

Sắc mặt Long Đỉnh Thiên chút khó coi, ông sải bước tiến lên, ánh mắt mấy thiện chí chằm chằm Diệp Sở: “Tiểu hữu đây, công khai gây sự ở Long gia , quá đáng ?”

 

“Có ?” Diệp Sở hỏi ngược : “Long gia các vì lợi ích mà gả một cô gái như hoa như ngọc cho một lão già tồi tệ. So với các , đây cũng gọi là quá đáng ?”

 

Sắc mặt Long Trấn Sơn trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đây là chuyện nội bộ Long gia , các hạ chẳng quản nhiều ?”

 

Diệp Sở đ.á.n.h giá Long Trấn Sơn: “Ngươi chính là cái đồ khốn nạn đáng cha đó ?”

 

Mọi ngẩn , lời ý gì? Chẳng lẽ Long Trấn Sơn là cha của Vân Băng Uyển ? Mọi thì thầm to nhỏ, trong mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.

 

Sắc mặt Long Trấn Sơn âm trầm, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý. “Thằng nhóc, vài chuyện khuyên ngươi đừng xen thì hơn.” Giọng chút lạnh lẽo.

 

Diệp Sở móc móc tai, ngữ khí mang tính khiêu khích: “Sao cơ? thích quản chuyện bao đồng, ngươi xem đây?”

 

 

 

Loading...