Bá Đạo Y Vương - Chương 180: Có anh ở đây, không ai có thể ức hiếp em ---
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:57:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt của Diệp Sở Vân Băng Uyển, khí chất tôn quý, thu hút. Đặc biệt, khi nhận mặt dây chuyền ngọc bội màu tím n.g.ự.c cô, trái tim chợt khựng . Chẳng đối phương hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t ? Lại dám đeo thứ tặng?
“Chẳng lẽ cô đều giả vờ, thật trong lòng vẫn thích ?”
Khi nghĩ đến khả năng , khóe miệng Diệp Sở khỏi nhếch lên.
Gia Cát Triết Nhã lẩm bẩm khẽ: “Lạ thật, Băng Uyển đến đây?”
“Sư tỷ.” Khương Quân Dao mắt sáng lên, tiến đến nhưng trung niên đạo cô ngăn .
Lão giả lưng còng vuốt râu, hài lòng : “Không tệ, tệ, tiểu nữ oa đoan trang, hợp ý lão phu.”
Thanh niên áo đen nịnh nọt : “Sư thúc, Cửu Âm Sát Thể , quá mấy năm, nhất định sẽ đột phá đến cảnh giới Võ Tôn.”
Long Cửu Dương cũng : “Tiêu Mộc sư sai, sát khí của Cửu Âm Sát Thể hỗ trợ, sư thúc đột phá Võ Tôn chỉ là chuyện sớm muộn.”
Nụ mặt lão giả lưng còng càng tươi hơn, trong mắt lộ một tia mong đợi.
Long Trấn Sơn tiến lên, với Vân Băng Uyển: “Đi hầu hạ Dược Vương tiền bối, nhớ kỹ, trái lời bất cứ yêu cầu nào của tiền bối, nếu hậu quả cô đấy.”
Vân Băng Uyển c.ắ.n chặt răng, đáy mắt lóe lên hận ý mãnh liệt.
cô thể phản kháng, nếu Vân gia sẽ chịu tai ương diệt vong. Vân gia nuôi dưỡng cô hơn mười năm, cô thể mặc kệ .
Hít một thật sâu, cô theo đối phương đến mặt lão giả lưng còng. Đối phương đ.á.n.h giá Vân Băng Uyển từ xuống , tặc lưỡi : “Quả là một cô gái đoan trang, lão phu thích. Lại đây, bên cạnh lão phu.”
Ông chỉ chiếc ghế bên cạnh .
Vân Băng Uyển biểu cảm, một lời.
Long Trấn Nhạc sắc mặt trầm xuống: “Không thấy lời tiền bối , còn mau qua xuống!”
Mèo Dịch Truyện
Vân Băng Uyển c.ắ.n chặt môi đỏ mọng, đáy mắt xẹt qua sự chán ghét sâu sắc.
vì Vân gia, cô thể nhịn, miễn cưỡng xuống bên cạnh lão giả.
“Kẽo kẹt, nha đầu, đừng vẻ mặt đó, nửa đời thể theo lão phu là vinh hạnh của ngươi.”
Lão giả lưng còng đùa cợt, kéo tay Vân Băng Uyển.
Trong lòng Vân Băng Uyển vô cùng chán ghét, gần như theo bản năng mà tránh .
Sắc mặt lão giả lưng còng chợt trầm xuống, da đầu Long Trấn Nhạc tê dại, gằn giọng mắng: “Tiện nhân nhỏ, cô c.h.ế.t , dám trái lời tiền bối!”
Hắn giơ tay tát một cái, má trắng nõn của Vân Băng Uyển nhanh chóng hiện một dấu năm ngón tay rợn .
Diệp Sở đang về phía mấy , chợt nổi trận lôi đình.
Trước đó nhận thấy gì đó , liền lập tức tiến đến gần, nhưng kết quả vẫn chậm một bước.
Cảnh tượng lập tức thu hút sự chú ý của các vị khách xung quanh, đều ngạc nhiên. Cứ tưởng Vân Băng Uyển và Long gia quan hệ thiết, nhưng hiện tại, dường như ?
“Cái tên khốn kiếp , dám đ.á.n.h sư tỷ!” Khương Quân Dao mày liễu nhíu chặt, lóe lên vẻ tức giận, định tiến lên đòi công bằng, nhưng trung niên đạo cô quát .
“Quân Dao, hồ đồ, đây là chuyện nội bộ Long gia, đến lượt chúng xen .”
“ sư tỷ cô …”
Hồng Vân sắc mặt trầm xuống: “Ngồi xuống.”
Khương Quân Dao đành xuống.
“Mau xin tiền bối !” Long Trấn Nhạc lạnh lùng quát.
Vân Băng Uyển lời nào, chỉ trừng mắt đối phương với ánh mắt quật cường.
“Nghiệt chướng, ngươi còn dám loạn?” Long Trấn Nhạc nổi giận, định đ.á.n.h thêm một cái, nhưng cổ tay khác nắm lấy.
Quay đầu , chỉ thấy một đạo sĩ trẻ tuổi đang chằm chằm với ánh mắt bất thiện.
“Ngươi là ai? Dám xen chuyện của Long gia ?”
Hắn lạnh lùng hỏi, cánh tay dùng sức hất , nhưng phát hiện nhúc nhích. Diệp Sở khẽ dùng lực, “Rắc” một tiếng, cổ tay Long Trấn Nhạc lập tức gãy xương, đau đến nhe răng trợn mắt, liều mạng rút tay về. Diệp Sở buông tay, mất thăng bằng, lảo đảo ngã phịch xuống đất.
“ chỉ là quen một đại trượng phu như bắt nạt một cô gái yếu ớt mà thôi.”
Anh về phía Vân Băng Uyển, mỉm nhẹ: “Cô gái đừng sợ, ở đây, đám rác rưởi đừng hòng bắt nạt cô.”
Vân Băng Uyển nghi hoặc đ.á.n.h giá Diệp Sở, cô hề quen mặt, hiểu vì đối phương giúp ?
Những khác cũng tò mò về phận của Diệp Sở, dám quản chuyện của Long gia, lá gan thật nhỏ.
“Đồ tạp chủng, chuyện Long gia cũng là một ngoài như ngươi thể quản ?”
Long Trấn Nhạc nổi giận đùng đùng, nhịn đau nhức ở cổ tay dậy, chuẩn gọi đến xử lý Diệp Sở, đột nhiên một tiếng nhạo vang lên.
“Ha ha, thấy việc bất bình tay giúp đỡ, Long Trấn Nhạc ngươi màng thể diện, ngay mặt bao nhiêu mà bắt nạt một hậu bối, quản chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-180-co-anh-o-day-khong-ai-co-the-uc-hiep-em.html.]
Nhìn thấy chuyện, trong lòng đều kinh ngạc, một hiểu rõ ân oán giữa hai bên, rằng sắp trò để xem .
Long Trấn Nhạc tìm theo tiếng , ánh mắt ngưng : “Lão Cửu, là ngươi?”
Long Cửu Gia thản nhiên : “Nhị ca, lâu gặp.”
Long Trấn Nhạc hừ lạnh: “Ngươi còn là nhị ca của ngươi ? Bao nhiêu năm trở về. Hôm nay về giúp ngoài gây sự, ngươi đúng là một đứa con cháu của Long gia.”
Long Cửu Gia nhạt lắc đầu: “Nhị ca đừng lung tung, năm đó , còn bất kỳ liên quan nào đến Long gia nữa.”
“Hơn nữa, Diệp đại sư cũng ngoài, là luyện d.ư.ợ.c đại sư do mời đến.”
Vừa đến ba chữ “Diệp đại sư”, ánh mắt Vân Băng Uyển run lên, chăm chú Diệp Sở, trong lòng kinh ngạc bất định.
Trong đám đông phía xa, Khương Quân Dao cũng tò mò đ.á.n.h giá Diệp Sở, trong lòng thầm thì: “Chẳng lẽ đạo sĩ trẻ tuổi chính là Diệp đại sư mà sư tỷ nhắc tới ?”
Long Trấn Nhạc đ.á.n.h giá Diệp Sở một lượt, khẩy: “Chỉ một tiểu đạo sĩ , cũng dám xưng là luyện d.ư.ợ.c đại sư, ngươi vẫn như năm đó, tầm cả.”
Long Cửu Gia trong mắt lóe lên một tia âm trầm, nhưng nhanh liền thu liễm, thản nhiên : “Bản lĩnh của Diệp đại sư, nào loại mắt ch.ó coi thường như ngươi thể tưởng tượng .”
“Hỗn xược, ngươi dám mắng !” Long Trấn Nhạc nổi giận đùng đùng, vung quyền đ.á.n.h về phía Long Cửu Gia.
Đối phương né tránh, vung một quyền , dễ dàng đẩy lùi .
Long Trấn Nhạc lùi về mấy bước, trong mắt lộ vẻ kinh hãi: “Ngươi chẳng lẽ…”
Long Cửu Gia lạnh lùng cắt ngang: “Gọi ngươi một tiếng nhị ca là cho ngươi mặt mũi, ngươi thật sự vẻ ?”
“Ngươi…” Long Trấn Nhạc tức đến cực điểm.
Long Cửu Dương vội vàng : “Cửu thúc, đều là một nhà, cần thiết căng thẳng đến mức .”
“Mau đừng gọi như .” Long Cửu Gia xua tay, giọng chút châm chọc: “Ta nào dám nhận một tiếng cửu thúc từ thiên tài mạnh nhất Long gia như ngươi.”
Thần sắc Long Cửu Dương cứng đờ, đáy mắt xẹt qua một tia u ám, nhưng bề ngoài hề lộ chút nào: “Cửu thúc đùa .”
Long Trấn Nhạc lạnh lùng : “Lão Cửu, ngươi tránh , thằng nhóc dám quản chuyện của Long gia , nhất định trả giá.”
Long Cửu Gia hề sợ hãi: “Nếu thì ?”
Long Trấn Nhạc nổi giận: “Thật sự cho rằng gì ngươi ?”
“Ngươi thể thử xem.”
Thần sắc Long Trấn Nhạc cứng đờ, nhất thời tay cũng , tay cũng xong.
lúc , lão giả lưng còng chậm rãi dậy, nụ âm u.
“Kẽo kẹt, tiểu bối, dám quản chuyện bao đồng của lão phu, gan ngươi cũng nhỏ nhỉ.”
Sắc mặt Long Cửu Gia trở nên ngưng trọng, định mở miệng, lão giả lưng còng đột nhiên tay, một chưởng đ.á.n.h Long Cửu Gia hộc m.á.u lùi về .
“Cút , nếu còn dám ồn ào, chắc chắn sẽ giết.”
Giọng lạnh lẽo, toát sát khí.
Mọi đều kinh hồn bạt vía, thực lực của lão giả lưng còng quá mạnh.
“Nghe Dược Vương Đông Hải chỉ y thuật kinh , mà thực lực bản còn quỷ thần khó lường, đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư, hôm nay thấy quả nhiên hư danh.”
Có khẽ lẩm bẩm, đáy mắt tràn đầy chấn động.
Lão giả lưng còng sang Vân Băng Uyển, âm hiểm : “Nha đầu, dám từ chối lão phu, ngươi hậu quả ?”
Vân Băng Uyển mặt tái nhợt, c.ắ.n chặt môi đỏ mọng, gì.
“Lại đây quỳ xuống xin lão phu, những hành vi vô lễ đó lão phu sẽ chấp nhặt.” Giọng của lão giả lưng còng u ám, như tiếng thì thầm của ác quỷ địa ngục, khiến rợn tóc gáy.
Vân Băng Uyển nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu da thịt, m.á.u chảy ròng ròng.
Long Trấn Nhạc gầm lên: “Nghiệt chướng, còn mau quỳ xuống mặt tiền bối, chẳng lẽ ngươi thật sự gây họa diệt vong cho Vân gia ?”
Thân thể Vân Băng Uyển run lên, trong mắt lóe lên vẻ tuyệt vọng và bất lực. Ngay khi cô chuẩn quỳ xuống, một bàn tay lớn đỡ lấy cô.
“Cô gái, , ở đây, ai thể bắt nạt cô.”
Diệp Sở mỉm ấm áp với Vân Băng Uyển, giống như ánh nắng mùa xuân, chiếu rọi nội tâm tăm tối lạnh lẽo của cô.
Long Trấn Nhạc nổi giận: “Thằng nhóc, ngươi thật sự tìm c.h.ế.t ? Dám hết đến khác đối đầu với Dược Vương tiền bối và Long gia ?”
“Tiên sinh, đa tạ tay giúp .” Vân Băng Uyển đầu tiên là cảm kích, đó khuyên nhủ: “ bọn họ thể chọc , đừng quản nữa.”
“Đừng sợ, Long gia nhỏ bé còn chẳng để mắt.” Diệp Sở an ủi, sang lão giả lưng còng, giơ ngón giữa về phía ông .
“Còn về lão tạp mao đó, đối với mà , chẳng qua chỉ là gà đất ch.ó sành thôi.”