Diệp Sở chuyển hai mươi tỷ cho Hoàng Phủ Thi Nguyệt, còn giữ mười tỷ.
Không lâu , đến Bạch Lang Hội. Bạch Hiểu Hiểu đợi sẵn ở cửa.
Diệp Sở hỏi: “Gần đây chuyện gì xảy ?”
Bạch Hiểu Hiểu thật thà : “Mấy hôm Long gia cử đến cảnh cáo, chúng quy thuận, và cho chúng ba ngày để suy nghĩ, ngày mai là ngày cuối cùng .” Nói đến đây, cô lộ vẻ lo lắng, “Xem với thái độ của Long gia, e là sẽ giải quyết êm .”
“Oai phong lẫm liệt thật.” Diệp Sở hừ một tiếng, “Mấy ngày vặn việc gì, cứ ở đây chờ xem bọn họ gì.”
Bạch Hiểu Hiểu yên tâm, chợt nghĩ điều gì đó, : “ , đại nhân, mấy hôm Quang Đầu Lý chơi phía Tây, tình cờ mua một ít d.ư.ợ.c liệu chất lượng khá .”
Ánh mắt Diệp Sở khẽ động, “Ở ? Dẫn xem.”
Không lâu , hai đến nhà kho.
Mèo Dịch Truyện
Bạch Hiểu Hiểu mở hộp gỗ, từng đợt hương t.h.u.ố.c lan tỏa. Diệp Sở tiến lên kiểm tra, quả nhiên đều là d.ư.ợ.c liệu chất lượng thượng hạng.
“Mấy loại d.ư.ợ.c liệu chất lượng đều , mua ở ?” Anh tò mò hỏi.
Bạch Hiểu Hiểu giải thích: “Hình như ở bên Thần Nông Giá.”
Diệp Sở lộ vẻ bừng tỉnh, thì là Thần Nông Giá, sư phụ , đó là một khu vực bí ẩn, bên trong ít đồ .
“Cô ngoài hộ pháp cho , luyện đan.” Diệp Sở dặn dò.
Bạch Hiểu Hiểu lập tức rời khỏi phòng.
Diệp Sở khoanh chân , chân khí ngưng tụ thành lửa, chuẩn luyện thuốc. điều kích hoạt sự bạo động của oán long khí trong cơ thể, khiến đau đến tái mặt.
“Chết tiệt, oán long khí càng khủng khiếp hơn .”
Tối qua song tu với Hoàng Phủ Thi Nguyệt cả nửa đêm cũng tác dụng quá lớn. Xem sư tôn đúng, là thể chất Chân Long hoặc Chân Phượng, hiệu quả mới là nhất.
Thế nhưng thái độ của Khương Quân Dao như , đừng song tu, thêm vài câu thôi cũng khó . Diệp Sở thầm buồn bực.
Nhắc đến Khương Quân Dao, vẫn dành thời gian giúp cô giải quyết đồng tâm cổ. Với sự độc ác của Tư Đồ Tĩnh, chắc chắn thể chủ động thu hồi cổ trùng. Chỉ là Khương Quân Dao tin ? Diệp Sở thu suy nghĩ, vận chuyển công pháp trấn an oán long khí trong cơ thể. Phải mất một lúc lâu mới trấn an , đó cực kỳ cẩn thận vận chuyển chân khí, sợ kinh động nó.
…
Trong lúc Diệp Sở luyện đan, một chiếc máy bay riêng hạ cánh xuống sân bay Kinh Khẩu.
Chu Tuyên dẫn theo một đội xuống máy bay, tiên đến Lâm gia, an ủi Lâm Tự Tại, và hỏi về tình hình liên quan đến cổ mộ, sáng sớm ngày hôm liền chạy đến Giang Đô.
Vừa đến Giang Đô, cô lập tức thẳng tiến đến địa điểm cổ mộ, đồng thời thông báo các ban ngành liên quan phong tỏa công trường.
…
Trong văn phòng công ty con của Hoàng Phủ gia, cha con Hoàng Phủ Kiệt đang mơ mộng về một tương lai tươi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-168-muon-toi-the-nao.html.]
“A Kiệt, con hãy cố gắng , chỉ cần thành dự án , cộng thêm sự giúp đỡ của Bích Nguyệt, vị trí Thiếu gia chủ chắc chắn sẽ thuộc về con.” Hoàng Phủ Kiếm khuyến khích.
Hoàng Phủ Kiệt nghiêm túc gật đầu: “Cha, cha cứ yên tâm, con nhất định sẽ nên chuyện.”
lúc , một thư ký vội vàng xông : “Nhị gia, Kiệt thiếu, xảy chuyện lớn .”
Hoàng Phủ Kiệt trầm giọng quát: “Chuyện gì, hoảng hốt như ?”
Thư ký kịp sợ hãi, vội : “Kiệt thiếu, công trường phong tỏa .”
Hai sắc mặt đại biến, Hoàng Phủ Kiệt kinh hãi kêu lên: “Không thể nào, bên Kim Lăng đích lệnh, ai dám phong tỏa?”
Thư ký lắc đầu: “Không , cũng mới nhận tin.”
Hoàng Phủ Kiệt mắng lớn: “Hỗn xược, xem ai to gan như , dám phong tỏa công trình của Hoàng Phủ gia ?”
Hoàng Phủ Kiếm dặn dò: “Lập tức chuẩn xe, qua đó xem .”
Hai cha con xe riêng vội vã chạy đến huyện thành.
Không chỉ bọn họ nhận tin, mà cả Khương gia và các đối tác hợp tác khác cũng đều nhận tin, cũng đều lượt đến công trường để kiểm tra.
Cha con Hoàng Phủ Kiệt nhanh đến công trường, phát hiện một nhóm nhân viên của các ban ngành liên quan đang phong tỏa công trường.
Hoàng Phủ Kiệt xông lên gầm thét: “Các là ai? Ai cho phép các phong tỏa?”
Anh thô bạo đẩy một nhân viên , thái độ cực kỳ kiêu ngạo: “Mắt ch.ó của các mù , ngay cả công trình của Hoàng Phủ gia cũng dám phong tỏa, các chị rể là ai ?”
Người nhân viên đẩy lảo đảo, m.ô.n.g đập xuống đất.
Lập tức thu hút sự chú ý của các nhân viên khác, họ đều tiến lên. Người đầu hình như nhận Hoàng Phủ Kiệt, vội vàng xòa.
“Hoàng Phủ thiếu gia, chúng cũng chỉ theo lệnh thôi, ngài đừng khó chúng nữa.”
“Làm theo lệnh?” Hoàng Phủ Kiệt hừ lạnh, “Là lệnh của ai, gọi đây, xem là thằng khốn nào to gan như ?”
Ngay khi nhân viên đang tỏ vẻ khó xử, một giọng lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Là .”
Mọi tiếng , chỉ thấy một cô gái mặc bộ đồ bó sát màu đỏ, sải bước tới.
Cô dáng cao ráo, tóc buộc đuôi ngựa cao, đôi mắt sắc sảo đầy khí phách, dễ dây .
Người phụ nữ đó chính là Chu Tuyên.
Thấy Chu Tuyên xinh như , ánh mắt Hoàng Phủ Kiệt sáng lên, nhưng vẫn nghiêm mặt quát hỏi: “Ai cho cô quyền phong tỏa công trình của Hoàng Phủ gia ? Nếu hôm nay cô cho thiếu gia đây một lời giải thích thỏa đáng, sẽ khiến cô…”
Chu Tuyên lạnh lùng cắt ngang: “Khiến thế nào?”