Bá Đạo Y Vương - Chương 157: Kim Thiền ---

Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:46:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Tự Như ngạc nhiên, “Đại sư, ngài cách nào ?”

 

Pháp Tạng Đại sư chậm rãi : “Bần tăng nuôi một con vật cưng, tên là ‘Kim Thiền’, thể để nó não của lão thí chủ, ăn hết hạt hoa .”

 

Vừa , ông vươn lòng bàn tay, một con nhộng tằm màu vàng nhỏ bằng hạt gạo chậm rãi bò từ trong tay áo.

 

Mọi thấy đều kinh ngạc thôi.

 

Khóe miệng Lâm Tự Như giật giật, “Đại sư, cách thật sự ?”

 

Pháp Tạng Đại sư gật đầu, “Có tám phần chắc chắn.”

 

Sau đó, ông sai Kim Thiền các động tác khác , tuy chỉ nhỏ bằng hạt gạo nhưng cực kỳ linh tính, ngoan ngoãn theo động tác.

 

“Ta thể dùng ý niệm để giao tiếp với Kim Thiền, chỉ cần nó não của lão thí chủ, ăn hết hạt hoa .”

 

Mọi thấy đều kinh ngạc vô cùng, đời thứ kỳ lạ như .

 

Diệp Sở ngạc nhiên, đây cũng là đầu tiên thấy vật kỳ lạ như thế.

 

“Dễ thương quá.”

 

An Tiểu Vũ bên cạnh hai mắt sáng rỡ, vẻ mặt cô , chỉ hận thể xông lên giật lấy mà sờ.

 

“Lâm thí chủ, thế nào? Chỉ cần ông bằng lòng, bần tăng thể thử một .”

 

Lâm Tự Như lộ vẻ do dự, tuy cũng thấy Kim Thiền thần kỳ, nhưng chút sợ hãi. Dù thì, một sinh vật sống như não của ông cụ, ai mà gây tổn thương gì .

 

Sau khi do dự, ông hỏi: “Cách gây tổn thương cho não của cha ?”

 

Pháp Tạng Đại sư thành thật : “Sẽ một chút, nhưng chắc sẽ ảnh hưởng quá lớn.”

 

Lâm Tự Như xong càng thêm do dự.

 

Trịnh Hiên mở miệng, “Lâm gia chủ, đây chính là trò bịp bợm giang hồ, ông đừng để lừa, theo thấy, vẫn là mời sư tôn của tay là thích hợp nhất.”

 

Triệu Sâm bất mãn lên tiếng, “Thằng nhóc, im , sư phụ là cái thá gì, thể so sánh với Pháp Tạng Đại sư chứ.”

 

Trịnh Hiên sắc mặt đột nhiên âm trầm, “Xấc xược, sư tôn của là Y Thánh Kim Lăng, cũng là một thằng nhãi ranh như thể sỉ nhục ?”

 

Một luồng khí thế đáng sợ từ tản , là một võ giả thực lực yếu. Cũng , những danh y Trung y tài giỏi đều nền tảng võ đạo yếu, nếu thì thể “dĩ khí ngự châm”.

 

Triệu Sâm sắc mặt đổi, theo bản năng lùi .

 

Pháp Tạng Đại sư bước tới chắn mặt , niệm Phật hiệu, “A Di Đà Phật, thí chủ, chấp .”

 

Trịnh Hiên định phản bác, đột nhiên cảm thấy một luồng nguy hiểm tột độ ập lên lòng, như thể Thần Chết để mắt tới . Mà cho cảm giác , chính là vị hòa thượng lớn trông vẻ vô hại .

 

Cho đến lúc , mới nhận , đối phương là một nhân vật đơn giản. E rằng thực lực còn ở .

 

“Hừ, nể mặt đại sư, sẽ chấp nhặt với .”

 

Trịnh Hiên hừ lạnh một tiếng, biến tướng nhận thua. Dù nơi cũng Kim Lăng, sân nhà của . Xảy xung đột, chịu thiệt e rằng là chính .

 

Triệu Sâm tuy sắc mặt âm trầm, nhưng cũng lên tiếng nữa.

 

Pháp Tạng Đại sư thì Lâm Tự Như, “Lâm thí chủ, ông cân nhắc thế nào ?”

 

Lâm Tự Như do dự, đó nghiến răng : “Làm phiền đại sư tay.”

 

Ông hề hỏi phương pháp của Diệp Sở, rõ ràng so sánh , ông tin tưởng Pháp Tạng Đại sư hơn.

 

Đối với việc , Diệp Sở cũng gì. Đối phương tin, thì cần phí nhiều lời.

 

Lý Chính Nguyên tuy chút bất mãn, nhưng cũng tiện mở miệng.

 

Pháp Tạng Đại sư lập tức tiến lên, đặt lòng bàn tay xuống, con nhộng tằm vàng nhảy một cái, chui mũi của Lâm lão gia tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-157-kim-thien.html.]

 

Pháp Tạng Đại sư thì đặt tay lên thiên linh cái của lão gia tử, dùng tinh thần lực quan sát.

 

Diệp Sở cũng âm thầm tản tinh thần lực quan sát.

 

Kim Thiền men theo mũi thẳng đại não, khi gặp một trở ngại, nó trực tiếp c.ắ.n phá để tiếp tục tiến lên. Đây cũng là điều Pháp Tạng Đại sư thể chút tổn thương.

 

Kim Thiền dường như thể cảm ứng, nhanh đến vị trí hạt hoa Hoàng Tuyền. Nó tiên quanh hạt hoa, như đang đ.á.n.h giá.

 

Diệp Sở kinh ngạc, linh trí của thứ nhỏ bé cao đến thế.

 

Sau khi mấy vòng, Kim Thiền cố gắng tấn công hạt hoa. đúng lúc , những vân m.á.u hạt hoa lấp lánh, như đang phòng ngự.

 

Diệp Sở ngạc nhiên, chẳng lẽ hạt hoa cũng ý thức?

 

Anh tập trung bộ tinh thần lực, tỉ mỉ đến từng chi tiết để quan sát.

 

Chốc lát , sắc mặt đột nhiên đổi, bởi vì cảm nhận một luồng d.a.o động sinh mệnh yếu ớt bên trong hạt hoa Hoàng Tuyền. Trước đó quan sát kỹ lưỡng, phát hiện .

 

“Chẳng lẽ bên trong hạt hoa còn thứ khác?” Diệp Sở trong lòng kinh ngạc yên.

 

Tập trung tất cả tinh thần lực, quan sát vô cùng tỉ mỉ, mơ hồ thấy, bên trong hạt hoa một con côn trùng màu đen. Nó vẻ ngoài kỳ quái, cho cảm giác tà ác âm u.

 

Diệp Sở lập tức liên tưởng đến một loại sinh vật — cổ trùng.

 

Anh khẽ nhíu mày, bên trong hạt hoa là cổ trùng, hơn nữa dường như còn cổ trùng bình thường. Trong lòng kinh ngạc yên, chẳng lẽ là do cái Thánh giáo gây ? Đối phương rốt cuộc mục đích gì? Tìm báo thù, là?

 

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Sở vội vàng mở miệng, “Đại sư, mau bảo Kim Thiền của ngài rời , nếu sẽ xảy chuyện lớn đó.”

 

Pháp Tạng Đại sư lúc đang dùng tinh thần lực theo dõi hành động của Kim Thiền, hề để ý.

 

Diệp Sở còn mở miệng, nhưng Triệu Sâm ngăn .

 

“Thằng nhóc, im , quấy rầy đại sư trị liệu, gánh nổi trách nhiệm ?”

 

Diệp Sở thời gian đôi co với đối phương, vội vàng với Lâm Tự Như: “Lâm gia chủ, bên trong hạt hoa còn thứ khác, thể tùy tiện để Kim Thiền tấn công, nếu lão gia tử khó giữ tính mạng.”

 

“Chuyện ...” Lâm Tự Như nhất thời cũng chút quyết định .

 

Triệu Sâm lớn tiếng : “Cậu, đừng thằng nhóc , nó chỉ là một thằng rể bỏ , y thuật gì chứ? thấy nó chỉ là ghen tị với tài năng của Pháp Tạng Đại sư mà thôi.”

 

Người phụ nữ trung niên quý phái cũng mở miệng, “Anh cả, tài năng của Pháp Tạng Đại sư cũng đấy, cứ A Sâm .”

 

Những nhà họ Lâm khác cũng đều lên tiếng, so với Diệp Sở, họ tin tưởng Pháp Tạng Đại sư hơn. Đối phương ở Kinh Khẩu thị, danh tiếng nhỏ.

 

Lâm Tự Như hạ quyết tâm, trầm giọng với Diệp Sở: “Diệp tiểu hữu, chuyện đợi Pháp Tạng Đại sư kết thúc trị liệu hãy . Cậu cứ yên tâm, lặn lội đường xa một chuyến, nhà họ Lâm tự sẽ chút quà mọn bày tỏ.”

 

Trong mắt ông , Diệp Sở cứ nhảy nhót lung tung như , là nổi bật giá trị của , đó từ tay nhà họ Lâm mà nhiều thù lao hơn.

 

Diệp Sở tức cực mà , “Được , chỉ mong ông lát nữa đừng hối hận.”

 

Anh thật sự tức giận , một phen thiện ý, đối phương lĩnh tình cũng thôi , mà còn nghĩ là vì tham tiền.

 

Triệu Sâm lạnh, “Thằng nhóc, đừng khoác lác nữa, một mà cũng khiến ông hối hận, tiểu mà soi gương xem, xứng ?”

 

Diệp Sở ánh mắt lạnh lùng , “Im miệng, nếu còn dám ồn ào, đừng trách khách khí.”

 

Triệu Sâm giận tím mặt, nếu địa điểm phù hợp, hận thể lập tức tay. Đối với Diệp Sở, hề vẻ mặt nào. Dù thì, sự sỉ nhục , khiến đến nay vẫn khó quên. Cho đến lúc , vết thương trong cơ thể cũng lành. Mặc dù lúc đó Diệp Sở động thủ, nhưng vẫn hận đối phương.

Mèo Dịch Truyện

 

Lý Chính Nguyên nghiêm trọng hỏi, “Diệp Thần Y, trong lão Lâm thật sự cổ trùng ?”

 

Khác với khác, ông tin tưởng Diệp Sở, dù tận mắt chứng kiến đối phương tiêu diệt cổ trùng.

 

An Tiểu Vũ bên cạnh chớp chớp đôi mắt , trong mắt đầy vẻ tò mò, “Anh đùa chứ, cổ trùng đó là thứ trong phim truyền hình mà, đời thật sự tồn tại ?”

 

Diệp Sở lười biếng để ý cô gái trẻ, nghiêm trọng với Lý Chính Nguyên: “, hơn nữa còn cổ trùng bình thường.”

 

 

Loading...