Bá Đạo Y Vương - Chương 155: Bỉ Ngạn Hoa ---

Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:46:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ông Lâm Tự Như, đàn ông trung niên, lộ vẻ ngạc nhiên, “Chú Lý, chú đùa đấy chứ, vị tiểu hữu trông vẻ vẫn còn đang học.” Không trách ông nghi ngờ, Diệp Sở quả thực quá trẻ.

 

Những khác cũng chút hoài nghi.

 

Lý Chính Nguyên : “Hiền cháu, chuyện như thế chú thể đùa , đúng là hùng xuất thiếu niên.”

 

“Cháu đừng thấy Thần y Diệp còn trẻ, y thuật của còn cao siêu hơn lão già nhiều.”

 

Lâm Tự Như nửa tin nửa ngờ.

 

Tư Đồ Tĩnh lên tiếng, “Gia chủ Lý, vị lão sai, y thuật của Thần y Diệp quả thực lợi hại.”

 

Thấy Tư Đồ Tĩnh giúp Diệp Sở chuyện, ánh mắt của thanh niên bên cạnh cô lóe lên vẻ âm u.

 

“Sư , cô quen ?” Thanh niên tò mò hỏi.

 

Tư Đồ Tĩnh gật đầu, “Không lâu đây ở Giang Đô từng gặp mặt một .”

 

Thanh niên ồ một tiếng, hỏi thêm.

 

Thấy Tư Đồ Tĩnh cũng , Lâm Tự Như lập tức gạt bỏ nghi ngờ trong lòng. Đối phương là tử của Kim Lăng Y Thánh, chắc hẳn sẽ bừa.

 

Lý Chính Nguyên giục: “Thôi , đừng chậm trễ ở đây nữa, mau đến chỗ lão ca Lâm, nhanh chóng chữa bệnh cho ông mới là việc chính.”

 

Lâm Tự Như gật đầu, đoàn định rời thì ba bóng khác tiến biệt thự.

 

Những đến là hai nam một nữ.

 

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, phong thái quý phái, qua là quý phu nhân hào môn, thanh niên trong hai đàn ông vẻ ngoài giống cô, chắc hẳn là con trai cô.

 

Người còn là một hòa thượng trẻ tuổi ba mươi, mặc tăng bào. Vị sư tướng mạo trang nghiêm, đôi mắt sáng ngời, trông hệt như cao tăng đắc đạo trong phim truyền hình.

 

Nhìn thấy thanh niên trong ba , Diệp Sở sững sờ. Bởi vì quen đó, chính xác hơn là giữa hai bên còn ân oán.

 

Hồi đó, đầu tiên ăn cơm ở Giang Hoài Các cùng Hoàng Phủ Thi Nguyệt, Tần Đông Dương và một đại thiếu gia xông . Thanh niên chính là vị đại thiếu gia đó. Nhớ lúc đó Tần Đông Dương , đối phương là đại thiếu gia Triệu gia ở thành phố Kinh Khẩu bên cạnh.

 

Không ngờ gặp ở đây.

 

“Cậu, cháu mời Pháp Tàng Đại Sư của chùa Kim Sơn…” Triệu Sâm hết lời thì thấy Diệp Sở, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

 

“He he, thằng nhóc, chúng đúng là duyên, gặp mặt .”

 

Diệp Sở nhạt, “Quả thật duyên.”

 

Lâm Tự Như ngạc nhiên, “A Sâm, cháu quen Thần y Diệp ?”

 

“Thần y?” Triệu Sâm ngẩn , khẩy, “Cậu, chắc chắn lừa , thằng nhóc chỉ là một tên con rể vô dụng, thể là thần y .”

 

Lời thốt , tất cả những nhà họ Lâm mặt đều nhíu mày.

 

Lâm Tự Như trầm giọng : “A Sâm, cháu lời là thật ?”

 

Triệu Sâm kiên quyết gật đầu, “Cậu, thằng nhóc là con rể của Khương gia ở Giang Đô, mới lâu, thể là thần y chứ, tuyệt đối đừng nó lừa.”

 

Những nhà họ Lâm xôn xao, Diệp Sở với ánh mắt đầy nghi ngờ.

 

Mèo Dịch Truyện

Lâm Tự Như nhíu chặt mày, đành sang Lý Chính Nguyên, “Chú Lý, chuyện …”

 

Lý Chính Nguyên hừ lạnh một tiếng, “Thằng nhóc Lâm, với tình bạn của với lão ca Lâm, cháu nghĩ sẽ cố ý mời một tên lừa đảo đến khám bệnh cho ông ?”

 

Lâm Tự Như vội vàng lắc đầu, “Chú Lý, cháu ý đó, chú tuyệt đối đừng hiểu lầm.” Lý Chính Nguyên và ông cụ nhà ông mối quan hệ thiết, quả thật thể chuyện như .

 

“Không thì nhất.” Lý Chính Nguyên hừ lạnh một tiếng nặng nề, “Thần y Diệp rốt cuộc y thuật , lát nữa sẽ rõ, cháu là gia chủ nhà họ Lâm, ngay cả chút đạo lý cũng nghĩ thông, tin lời hồ ngôn loạn ngữ của một thằng nhóc con.”

 

Triệu Sâm giận tím mặt, “Lão già khốn kiếp, ông mắng ai là thằng nhóc con?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-155-bi-ngan-hoa.html.]

Lâm Tự Như quát khẽ: “A Sâm, vô lễ.”

 

Triệu Sâm ồ một tiếng, vẻ mặt bất mãn. Pháp Tàng Đại Sư cùng , ánh mắt liếc Diệp Sở và Tư Đồ Tĩnh vài , thần quang trong mắt tối tăm khó hiểu.

 

“Lão Lý đúng, y thuật thử một ngay.” Lâm Tự Như xong, chắp tay với mấy mặt, “Các vị, bệnh tình của gia phụ trông cậy các vị.”

 

“Gia chủ Lâm cứ yên tâm, chúng tay, bệnh của lão gia chủ thành vấn đề, những đại sư con rể gì đó thì cần tay .” Thanh niên cùng Tư Đồ Tĩnh kiêu ngạo .

 

Triệu Sâm lộ vẻ bất mãn, định mở miệng nhưng phụ nữ bên cạnh dùng ánh mắt ngăn .

 

Diệp Sở chỉ liếc thanh niên đó một cái nhàn nhạt, để tâm.

 

Lâm Tự Như khách sáo chắp tay, “Vậy thì phiền Thần y Trịnh .”

 

Thanh niên Trịnh Hiên kiêu ngạo , “Bệnh nhân ở ? Dẫn xem .”

 

“Mời lối .” Lâm Tự Như lập tức dẫn đường.

 

Không lâu , đoàn đến một biệt thự hẻo lánh, bước phòng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

 

Mùi hương đặc biệt, như mùi hoa tươi nở rộ.

 

“Thơm quá, đây là mùi gì ?” Mọi trong lòng đều nghi hoặc.

 

Bước biệt thự, qua phòng khách, tiến một phòng ngủ. Căn phòng ngập tràn mùi hương nồng đậm hơn, giống như bước một biển hoa.

 

Mọi , chỉ thấy hai bảo mẫu đang chăm sóc một lão giả thở suy yếu. Mọi quanh, thấy bất kỳ bông hoa nào.

 

Tư Đồ Tĩnh tò mò hỏi, “Gia chủ Lâm, vì căn phòng thơm ngát như ?” Những khác cũng lộ vẻ tò mò.

 

Lâm Tự Như khổ giải thích, “Các vị, đây chính là do căn bệnh quái lạ của phụ gây …” Một tuần , Lâm lão gia tử đột nhiên phát một mùi hương kỳ lạ.

 

Lâm gia lập tức sắp xếp cho ông bệnh viện kiểm tra. Kết quả kinh hoàng khi phát hiện, sinh cơ trong cơ thể lão gia tử đang từ từ suy yếu. Cứ tiếp tục như , quá một tháng, lão gia tử sẽ mệnh đoạt Hoàng Tuyền.

 

Lâm gia sợ hãi, lập tức đưa lão gia tử đến bệnh viện Đế Đô, nhưng một loạt kiểm tra vẫn tìm nguyên nhân bệnh. Không còn cách nào khác, đành trở về, đồng thời khắp nơi tìm kiếm danh y đến khám bệnh cho lão gia tử.

 

cho đến nay, vẫn thể tìm nguyên nhân bệnh.

 

Nghe Lâm Tự Như miêu tả, đều kinh ngạc thôi.

 

“Lại căn bệnh quái lạ như !”

 

Trịnh Hiên ngạc nhiên, “Để xem thử.” Anh bước nhanh tới, bắt mạch cho lão gia tử.

 

Mọi cũng vây quanh.

 

Diệp Sở âm thầm tản tinh thần lực, quét qua cơ thể lão gia tử, cẩn thận kiểm tra.

 

Một lát , ánh mắt ngưng . Anh phát hiện trong não lão gia tử một hạt giống nhỏ bằng hạt đậu xanh. Hạt giống hình bầu dục, màu trắng tinh khiết, bên nhiều hoa văn phức tạp màu đỏ máu.

 

Các hoa văn lúc ẩn lúc hiện, đang từ từ hấp thụ sinh cơ xung quanh, mùi hương cũng chính là do hạt giống phát .

 

Nhìn đến đây, Diệp Sở nghĩ đến một loại thực vật kinh khủng – Hoàng Tuyền hoa. Tương truyền, Hoàng Tuyền hoa mọc bên bờ sông Hoàng Tuyền, lấy xác c.h.ế.t chất dinh dưỡng, khi hoa nở, xác c.h.ế.t sẽ hóa thành hư vô, tượng trưng cho sự vãng sinh.

 

Anh từng thấy trong một cuốn cổ tịch mà sư tôn tặng. Hoàng Tuyền hoa tuy đáng sợ, nhưng là một loại d.ư.ợ.c liệu cực kỳ quý hiếm. Uống thể tăng cường tinh thần lực.

 

Vốn tưởng thứ chỉ tồn tại trong cổ tịch. Không ngờ, một ngày tận mắt thấy.

 

Lòng chùng xuống, vì Hoàng Tuyền hoa một khi ký sinh, sẽ hòa nhập với vật chủ, coi vật chủ là chất dinh dưỡng, đó từ từ hút cạn vật chủ, trong quá trình tuyệt đối sẽ ngừng .

 

Muốn ngăn chặn, cực kỳ khó khăn.

 

Sắc mặt ngưng trọng, rằng khó giải quyết .

 

 

 

Loading...