Bá Đạo Y Vương - Chương 134: Cút ---
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:46:36
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài trang viên, tất cả đều ngóng chờ, xem liệu đối diện với Gia chủ Long gia, vị Sở Bá Vương nể mặt ?
Chung San khẽ nhíu mày, khách khí : “Gia chủ Long, trang chủ chúng , gặp bất cứ ai, xin mời ngài về cho.”
Cô gái trẻ bên cạnh Long Trấn Sơn nghiêm giọng : “Cô là cái thá gì, cũng tư cách chuyện với đại bá của , cút sang một bên .”
Mèo Dịch Truyện
Sắc mặt Chung San lúc xanh lúc trắng, từ khi trở thành quản gia của Trang viên Quảng Lăng Hồ, ít ai dám chuyện với cô như .
Đặc biệt là khi Diệp Sở chuyển ở. Bất kể ai đến, đều khách sáo, lịch sự.
“Sao? Vẫn phục ?” Cô gái mở miệng, lời lẽ khinh miệt: “Không phục thì cũng nhịn, cho cô , ở Giang Đô , Long gia mới là trời.”
“Đừng tưởng cái Sở Bá Vương gì đó chống lưng, là thể coi trời bằng vung. Chẳng qua cũng chỉ là Đại Tông Sư thôi, Long gia .”
Suốt cả quá trình, Long Trấn Sơn hề lên tiếng, cho thấy ông ngầm cho phép hành động của cô gái.
Mặc dù lời lẽ của cô gái ngông cuồng, nhưng hiện trường một ai dám phản bác. Long gia, thực sự cái thực lực đó.
Sắc mặt Chung San lúc xanh lúc trắng, định mở miệng, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên từ trong trang viên.
“Cút.”
Tiếng như sấm sét, mang theo uy thế cuồn cuộn, đột nhiên vang dội bên tai .
Cô gái chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất, càng liên tục lùi về phía , hai tai chảy từng vệt máu.
Cô phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu.
Khoảnh khắc đó, cô cảm giác cận kề cái chết.
Ai nấy đều hít một khí lạnh, đây chính là Đại Tông Sư ? Uy lực của một lời đáng sợ đến . Nếu dốc lực tay, thì sẽ kinh khủng đến mức nào?
“Tiểu , em chứ?” Một thanh niên nhanh chóng tiến lên, lo lắng đỡ cô gái dậy.
Những Long gia khác đều sắc mặt u ám, đặc biệt là Long Trấn Sơn, gương mặt ông tựa như băng ngàn năm, lạnh đến đáng sợ.
Ở Giang Đô, từng ai dám nể mặt Long gia.
Ông hít sâu một , nén giận trong lòng, mở miệng: “Các hạ, hai nhà chúng đều ở Giang Đô, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, thật sự nể một chút mặt mũi nào ?”
Trong trang viên im lặng vài giây, ngay đó truyền một giọng lạnh lẽo đến cực điểm.
“Còn dám léo nhéo, chết.”
Mọi thầm giật kinh hãi, vị Sở Bá Vương quyết tâm đối đầu với Long gia.
Trong đám đông, Hàn Mộng Quyên khẽ nhíu mày, cô cứ thấy giọng chút quen thuộc, khỏi sang Khương Hải Vân.
“Ông thấy giọng quen ? Hình như khá giống Tiểu Sở? Chẳng lẽ…”
Khương Hải Vân mặt tối sầm ngắt lời: “Em nghĩ gì ? Cái đồ phế vật đó mà thể dính dáng đến nhân vật như Sở Bá Vương, sẽ gọi nó là bố.”
Khương Quân Hổ bên cạnh cũng hiện lên vẻ chế giễu: “Nhị thúc sai, thằng nhóc đó chỉ là một phế vật, đời đừng hòng thể dính dáng đến nhân vật yêu nghiệt như Sở Bá Vương.”
Khương Hải Phong và Trần Mỹ Tĩnh cùng những khác cũng lên tiếng chế giễu, Hàn Mộng Quyên sắc mặt khó coi mà ngậm miệng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-134-cut.html.]
Chỉ Khương Quân Lan thần sắc động, dường như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hãi.
Không chỉ Hàn Mộng Quyên nghi ngờ, mà những quen Diệp Sở, như Diệp Thiên Thành cùng những khác, cũng cảm thấy giọng chút tương tự Diệp Sở.
nghĩ thì thấy thể nào, nên cũng nghĩ nhiều nữa.
Quay phía Long gia, lão nhị Long gia Long Trấn Hà trầm giọng : “Đại ca, quá ngông cuồng, cần gọi thêm ? Cho , ở Giang Đô , Long gia mới là đại ca.”
Những khác cũng lượt lên tiếng, lớn tiếng tuyên bố cho cái Sở Bá Vương gì đó một bài học.
Long Trấn Sơn nghĩ đến Lâm Tự Tại rời , cuối cùng vẫn cố gắng nén giận trong lòng: “Về thôi, Đại Tông Sư dễ trêu chọc đến .”
Những khác dù bất mãn, nhưng cũng ai dám cãi lời quyết định của Long Trấn Sơn.
“Nếu các hạ hôm nay tiện, Long gia sẽ đến thăm dịp khác.”
Long Trấn Sơn buông một câu giữ thể diện, dẫn chuẩn rời . lúc , một chiếc xe thương vụ màu đen lái đến, Vân Băng Uyển dẫn nhà họ Vân xuống xe.
Long Trấn Sơn thấy , sắc mặt lập tức u ám, bước nhanh tới. Những nhà họ Vân sắc mặt đổi.
Vân Băng Uyển nắm chặt bàn tay ngọc, trong mắt thoáng qua một tia oán hận, hít sâu một , khẽ chào Long Trấn Sơn đang tới.
“Kính chào Gia chủ Long.”
Long Trấn Sơn trầm giọng : “Cô đến đây gì?”
Không đợi Vân Băng Uyển trả lời, ông lạnh lùng : “Sao, bám víu vị Sở Bá Vương , để thoát khỏi Long gia ?”
Vân Băng Uyển gượng : “Gia chủ Long hiểu lầm , chỉ đến xem thôi.”
“Hừ, bớt giở mấy trò nhỏ vô dụng đó .” Long Trấn Sơn lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô sinh là để Long gia kiếm lợi, ngoài bất kỳ giá trị nào khác, nhất đừng những suy nghĩ nên .”
“Đây là cuối cùng, nếu để cô còn giở trò khôn vặt, đừng trách nể tình.”
Vân Băng Uyển nắm chặt tay, gương mặt xinh lúc xanh lúc trắng, trong mắt là sự oán hận sâu sắc.
cô cuối cùng dũng khí xé rách mặt với đối phương, hít sâu một , mặt cảm xúc : “Biết .”
“Như là nhất.” Long Trấn Sơn buông một câu xong, dẫn theo Long gia nhanh chóng rời .
Vì hai chuyện nhỏ, những vây xem hề thấy, chỉ thấy cảnh Long Trấn Sơn và Vân Băng Uyển chuyện, khỏi bàn tán xôn xao.
“Sớm , Vân gia và Long gia mối quan hệ hề nông cạn, xem quả thật là như .”
“Lại thể khiến Gia chủ Long đích chuyện với cô , xem vị tiểu thư Vân gia hề đơn giản chút nào?”
Vân Băng Uyển hít sâu một , : “Đi thôi, về.”
Vân Trung Hạc vẻ mặt do dự: “Tiểu , lẽ nào thật sự bỏ cuộc ?”
Vân Băng Uyển khẽ nhép mắt, mãi lâu mới mở , trong mắt hiện lên một tia bất lực: “Long gia sẽ để toại nguyện , hơn nữa vị Sở Bá Vương cũng chắc sẽ tiếp kiến chúng , cứ về .”
…