Bá Đạo Y Vương - Chương 122: Điều tra ---
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:46:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi đến ngày hôm , Diệp Sở mới kết thúc việc luyện đan. Ăn sáng xong, khi đang chuẩn rời , gặp Vương Tam Thông đến thăm. Đối phương sắc mặt ngưng trọng, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự.
Diệp Sở ngạc nhiên: “Lão Vương, ông ?”
Vương Tam Thông cũng giấu giếm, kể sự việc. Thì , sáng sớm hôm nay, một tin tức lan truyền khắp Giang Đô. Thống lĩnh thành vệ quân Châu Bẩm Thiên trong lúc truy đuổi hung nhân Lạc Thiên Tuyệt của Bảng Ngầm sát hại t.h.ả.m khốc. Hiện tại, thành vệ Giang Đô cùng với các cao thủ Hộ Long Vệ đang dốc lực truy đuổi đối tượng.
Vương Tam Thông khi tin , vô cùng chấn động. Ông chỉ cảm thấy đối phương điên , dám tay với cả thống lĩnh thành vệ quân. Hành động chắc chắn sẽ gây sự phẫn nộ từ chính quyền. Đồng thời trong lòng cũng hoảng sợ, nên lập tức đến trang viên hồ Quảng Lăng. Ông cho rằng chỉ khi ở cùng Diệp Sở mới là an nhất.
Diệp Sở , lông mày khỏi nhíu chặt. Rõ ràng Lạc Thiên Tuyệt bắt giữ, tự tay giao cho Châu Bẩm Thiên. Hơn nữa còn phế bỏ tu vi của đối phương. Một phế nhân thể g.i.ế.c hại thống lĩnh thành vệ quân. Chắc chắn ẩn tình.
Thấy sắc mặt đúng, Vương Tam Thông tò mò: “Diệp thần y, ?”
Diệp Sở cũng giấu giếm, sơ qua sự việc.
Vương Tam Thông , vẻ mặt chấn động: “Cái gì, Lạc Thiên Tuyệt sớm Diệp thần y bắt ! Vậy chuyện là ?”
Ngoài sự chấn động, ông còn trăm mối thể giải.
Diệp Sở trầm giọng : “Chuyện điều kỳ lạ, chắc chắn ẩn tình bên trong.”
Vương Tam Thông gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, cũng nhận sự việc hề đơn giản.
“Đi thôi, đến chỗ thành vệ xem .”
Diệp Sở mở lời, Lạc Thiên Tuyệt là do giao cho Châu Bẩm Thiên. Đối phương vì thế mà mất mạng. Diệp Sở cảm thấy cũng một phần trách nhiệm, vì nhất định rõ sự thật.
“Được.” Vương Tam Thông gật đầu.
Hai lập tức đến tổng bộ thành vệ quân.
Trên đường , Diệp Sở nhận điện thoại của Hàn Mộng Quyên, cô hỏi đang ở , và dặn dò mấy ngày gần đây ít ngoài. Rõ ràng cô cũng về chuyện Châu Bẩm Thiên hại, nên đặc biệt gọi điện đến dặn dò. Diệp Sở trong lòng thấy ấm áp, Hàn Mộng Quyên đối xử với thật sự .
Không lâu , hai đến tổng bộ thành vệ quân. Ngoài cửa, một nhóm thành vệ cầm s.ú.n.g tuần tra qua , mức độ phòng ngự nghiêm ngặt hơn ngày thường gấp mấy .
Hai định , hai thành vệ cầm s.ú.n.g chặn .
“Các ngươi là ai? Đến đây gì?” Một thành vệ quát lớn, ánh mắt sắc bén.
Vương Tam Thông trả lời mà hỏi ngược : “Ở đây bây giờ ai là chủ sự?”
Thành vệ lạnh lùng quát: “ hỏi , hỏi , thành thật trả lời, nếu lập tức bắt .”
Vương Tam Thông sắc mặt trầm xuống: “Ta là của Vương gia Đông Hải, ngươi thử bắt xem.”
Giọng như sấm sét, khí thế còn mạnh hơn cả thành vệ. ngờ hai thành vệ sợ hãi, chuyện đó lạnh: “Cái gì Vương gia Đông Hải, từng .”
Người khác cũng mở miệng: “ , đây là Giang Đô, cho phép một từ Đông Hải như ngươi càn.”
Vương Tam Thông sắc mặt âm trầm, là của Vương gia, cho dù là thị trưởng Giang Đô đối mặt với ông cũng khách khí. Hai thành vệ nhỏ bé dám kiêu ngạo như . Giữa lông mày ông hiện lên sự tức giận, chuẩn cho hai một bài học.
lúc , một chiếc xe của sở thành vệ từ xa lái tới. Chiếc xe dừng mặt mấy , cửa sổ hạ xuống, lộ khuôn mặt của một đàn ông trung niên.
Hai thành vệ lập tức chào: “Thống lĩnh.”
Người đàn ông trung niên ai khác, chính là kẻ Hắc Hổ Hội, một trong hai phó thống lĩnh thành vệ Giang Đô, Lâm Bắc Hạc.
Lâm Bắc Hạc nhíu mày: “Chuyện gì ?”
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-122-dieu-tra.html.]
Hai thành vệ lập tức báo cáo sự việc.
Ánh mắt Lâm Bắc Hạc về phía Diệp Sở và Vương Tam Thông, khi thấy Diệp Sở, đôi mắt lập tức nheo . Hắn thản nhiên : “Hai vị tìm chuyện gì?”
Trong mắt Diệp Sở cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, trong lòng chút suy đoán.
“Cũng chuyện gì lớn, chúng chỉ tìm hiểu chi tiết về quá trình hy sinh của thống lĩnh Châu.”
Trong mắt Lâm Bắc Hạc lóe lên một tia hàn quang, mặt lộ nụ : “Không thành vấn đề, đưa bọn họ trong.”
Hắn lệnh cho hai thành vệ một tiếng, chiếc xe lái sở thành vệ. Diệp Sở và Vương Tam Thông theo hai thành vệ trong, lâu đến một phòng tiếp khách.
Vương Tam Thông tò mò: “Diệp thần y, quen ?”
Diệp Sở gật đầu, sơ qua chuyện lâu đây.
Vương Tam Thông xong lông mày nhíu nhẹ: “Xem , việc thống lĩnh Châu hy sinh e là thoát khỏi liên quan đến .”
Diệp Sở gì. Không lâu , Lâm Bắc Hạc dẫn theo mấy thành vệ cầm s.ú.n.g bước phòng tiếp khách. Vừa thấy tư thế , Vương Tam Thông liền kẻ đến ý , khỏi về phía Diệp Sở, thấy vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thoáng yên tâm.
“Nói , thống lĩnh Châu ai mưu hại?” Giọng Diệp Sở tuy bình thản, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén.
Đồng tử Lâm Bắc Hạc co rút , ngay đó lộ nụ lạnh: “Ha, ngươi là cái thá gì? Chuyện thành vệ của cũng là một kẻ vô như ngươi thể hỏi đến ?”
Diệp Sở nhướng mày: “Xem , việc thống lĩnh Châu hại, phần lớn là liên quan đến ngươi .”
“Thì ?” Lâm Bắc Hạc nhạo: “Nhóc con, vài chuyện ngươi thể quản .”
Nói xong, vung tay. Mấy thành vệ nhanh chóng tiến lên, bao vây hai , nòng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng họ. Lâm Bắc Hạc chắp tay lưng tiến lên, vẻ mặt trêu tức: “Nhóc con, hôm đó ngươi kiêu ngạo lắm nhỉ, vốn dĩ còn định chờ phong ba lắng xuống tìm ngươi tính sổ, ngờ ngươi tự chui đầu rọ.”
“ là đường lên trời , cửa địa ngục ngươi tự tìm đến.”
Diệp Sở giọng điệu mỉa mai: “Ngươi chắc chắn thể khống chế ?”
Lâm Bắc Hạc khẩy: “Nhóc con, ngươi thể chút thủ đoạn, nhưng ngươi đừng quên đây là ?”
“Trên địa bàn của , nếu còn thu phục một kẻ vô như ngươi, cái chức thống lĩnh của cũng coi như đến hồi kết .”
Diệp Sở lạnh: “Ngươi quả thật nên xuống đài , loại sâu bọ xã hội như ngươi, căn bản tư cách đảm nhiệm thống lĩnh thành vệ quân.”
Sắc mặt Lâm Bắc Hạc triệt để lạnh lẽo, vung tay lớn: “Lên cho , nếu dám phản kháng, liền b.ắ.n chết.”
Một nhóm thành vệ lập tức hành động, nhưng Diệp Sở còn nhanh hơn.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Mấy cây ngân châm phóng như điện xẹt, đ.á.n.h trúng tay cầm s.ú.n.g của nhóm thành vệ. Một nhóm thành vệ theo bản năng buông tay, s.ú.n.g trong tay rơi xuống đất. Không đợi bọn họ nhặt, những nắm đ.ấ.m lớn như bao cát tung như mưa băng. Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, một nhóm thành vệ đ.á.n.h bay bộ. Trong chốc lát, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên liên tục.
Lâm Bắc Hạc sắc mặt đại biến, hai tay theo bản năng sờ thắt lưng, nhưng một nòng s.ú.n.g đen ngòm sớm chĩa thái dương . Lâm Bắc Hạc tuy trong lòng hoảng sợ, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng tỏ trấn tĩnh, lời khinh miệt: “Nhóc con, ngươi dám nổ s.ú.n.g ? Ta là phó thống lĩnh thành vệ quân, ngươi dám động một chút, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.”
Rắc!
Diệp Sở một cước đá gãy một bên đầu gối của đối phương, thần sắc lạnh lùng: “Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, sự thật, nếu chết.”
Chữ cuối cùng như sấm sét, nổ vang bên tai . Lâm Bắc Hạc run lên, một luồng uy h.i.ế.p c.h.ế.t chóc trực tiếp đ.á.n.h tâm trí. Hắn hề nghi ngờ, nếu dám thêm lời thừa thãi, mắt sẽ chút do dự tay sát hại. Hít sâu một , cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh : “Nhóc con, chuyện liên lụy lớn, ngươi nhất đừng xen , nếu chỉ rước họa .”
…