Bá Đạo Y Vương - Chương 104: Tông Sư đối với ta mà nói, bất quá cũng chỉ là lũ kiến hôi mà thôi ---
Cập nhật lúc: 2025-09-30 23:45:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi thấy Diệp Sở, sắc mặt ba Vương Tử Đằng biến hóa đến cực điểm. Có sự sững sờ, sự mơ hồ, và hơn hết là sự khó tin. Một tên con rể vô dụng mà họ khinh thường, xoay biến thành một nhân vật lớn trong lời của Vương Tam Thông. Điều chẳng khác nào chuyện hoang đường.
Diệp Sở cũng chú ý tới ba , biểu cảm trở nên thú vị. Vương Tam Thông nhận điều gì bất thường, đưa tay mời: “Diệp thần y, mời lên ghế chủ tọa.”
Diệp Sở đến ghế chủ tọa xuống, dáng vẻ tùy ý, để mắt tới các cấp cao của Vương gia. Thấy cảnh , các cấp cao của Vương gia thầm kinh hãi, quả nhiên hổ là nhân vật lớn.
Vương Tam Thông dặn dò Vương Hách Niên: “Cho dọn món.”
Vương Hách Niên lập tức sai bảo nhân viên phục vụ đang chờ bên cạnh.
“Diệp thần y, ngài ăn gì? Cứ gọi món thoải mái.” Vương Tam Thông về phía Diệp Sở.
Diệp Sở xua tay: “Cứ gọi món tùy ý là .”
Sau đó, hai bắt đầu trò chuyện, tâm tình vui vẻ. Người của Vương gia im lặng lắng ở một bên, dám lên tiếng quấy rầy.
Về phần ba Vương Tử Đằng, họ cũng đều im lặng gì. Ngay cả đến lúc , họ vẫn phản ứng kịp. Một tên con rể vô dụng, bỗng chốc biến thành một nhân vật lớn mà ngay cả Vương gia cũng nịnh nọt?
Chỉ Khương Quân Lan là miễn cưỡng chấp nhận . Đây đầu tiên Diệp Sở vượt quá dự liệu của cô. Nhận Long Cửu gia, thể sai khiến Bạch Lang hội việc, giờ còn quen cả Vương Tam Thông. Phải rằng, Vương gia Đông Hải, đó là một thế lực còn đáng sợ hơn cả Long gia. Trong lòng cô, Diệp Sở càng trở nên thần bí hơn.
Khương Quân Lan cảm thấy rợn , thậm chí chút sợ hãi, đây bọn họ dám hết đến khác khiêu khích Diệp Sở. Giờ , đó là hành vi tự tìm đường chết.
Trong ba , khó chấp nhận nhất chính là Vương Tử Đằng. Hôm qua, còn huênh hoang kiêu ngạo mặt Diệp Sở, tuyên bố thể tùy tiện bóp c.h.ế.t đối phương. Hôm nay, nịnh nọt đối phương. Sự tương phản quá lớn , ai mà chấp nhận nổi.
lúc , Vương Tam Thông vẫy tay với : “Tử Đằng, mau qua đây chào hỏi Diệp thần y.”
Thân thể Vương Tử Đằng run lên, trong lòng vô cùng kháng cự. Thấy nửa ngày phản ứng, sắc mặt Vương Tam Thông khẽ trầm xuống.
Vương Hách Niên chút sốt ruột, vội giục: “Tử Đằng, cháu ngây đấy gì? Mau đến bái kiến đại nhân .”
Vương Tử Đằng hít sâu một , nghiến răng dậy, đến mặt Diệp Sở.
Vương Tam Thông giới thiệu: “Diệp thần y, đây chính là tử mà từng với ngài tư chất võ đạo khá , ngài xem ? Nếu mắt thì chỉ điểm đôi chút.”
“Ồ, để xem.”
Diệp Sở hứng thú đ.á.n.h giá Vương Tử Đằng, chậc chậc : “Thiếu niên Tông sư, tệ, tệ.”
Hai tay Vương Tử Đằng theo bản năng siết chặt, đối phương cố ý như . Giờ phút , cũng bất chấp, ánh mắt hề né tránh mà đối diện với Diệp Sở. Trong mắt lộ rõ sự kiêu ngạo và tự tin.
Diệp Sở dù là nhân vật lớn thật thì , nhiều nhất cũng chỉ là dựa bối cảnh, luận về năng lực chắc bằng . Hắn giờ là Tông sư, sớm muộn gì cũng ngày dựa thực lực của mà trở thành nhân vật đỉnh cao của Đại Hạ.
“Hừ, ánh mắt tệ.” Khóe miệng Diệp Sở nhếch lên: “ câu , quá cương dễ gãy, hôm nay sẽ dạy một bài học, khi thực lực tuyệt đối, nhất vẫn nên kẹp đuôi .”
Dứt lời, một ngón tay điểm . Vương Tử Đằng né tránh, nhưng quá muộn. Hắn chỉ cảm thấy n.g.ự.c đau nhói, như thể một chiếc xe tải lớn đ.â.m , cơ thể lập tức bay ngược ngoài.
Rầm một tiếng đập tường, bức tường cũng xuất hiện những vết nứt.
Phụt!
Vương Tử Đằng phun một ngụm m.á.u tươi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất, trong cơ thể truyền đến từng trận đau nhức, như thể sắp tan rã. So với nỗi đau thể xác, cú sốc tinh thần còn lớn hơn.
Giờ phút , sự tự tin của Vương Tử Đằng tan biến, trong mắt lộ rõ vẻ mờ mịt. Thậm chí cảm thấy thế giới mắt chút chân thực. Một còn trẻ hơn , chỉ nhẹ nhàng một ngón tay, khiến trọng thương. Khoảng cách thực lực giữa hai , thể dùng trời vực để hình dung.
“Tử Đằng.”
Vương Hách Niên và những khác kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ Vương Tử Đằng dậy. Vương Tam Thông chút ngạc nhiên, Diệp Sở tay nặng như ? Đột nhiên nhớ đến phản ứng bất thường của Vương Tử Đằng lúc đầu, ông dường như hiểu điều gì đó. Nhìn về phía Diệp Sở, thăm dò hỏi: “Diệp thần y, hai lẽ nào quen ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-dao-y-vuong/chuong-104-tong-su-doi-voi-ta-ma-noi-bat-qua-cung-chi-la-lu-kien-hoi-ma-thoi.html.]
Mèo Dịch Truyện
“Từng một gặp mặt.” Diệp Sở nhạt: “Ngay lâu đây, nhóc với rằng, Tông sư thể sỉ nhục.”
Nói đến đây, khóe miệng cong lên một nụ chế giễu: “ chỉ cho , Tông sư đối với mà , chẳng qua cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.”
Lời bình thản, như đang thuật một sự thật.
Giết diệt tâm.
Phụt!
Vương Tử Đằng phun một ngụm m.á.u tươi, tức giận công tâm, trực tiếp ngất xỉu.
“Tử Đằng, Tử Đằng…”
Người của Vương gia kinh hãi thất sắc.
Diệp Sở nhạt: “Lão Vương, ông mắt mà như mù, thằng nhóc chỉ kiêu ngạo tự đại, mà tâm tính cũng chẳng , chút đả kích mà cũng chịu nổi, thể nên việc gì lớn.”
Vương Tam Thông cảm thấy nóng bừng mặt, vội xòa: “Diệp thần y , là mắt tròng.”
Nói đoạn về phía Vương Hách Niên, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
“Đồ mất mặt, mau đưa , đừng ảnh hưởng đến Diệp thần y dùng bữa.”
Vương Hách Niên dám bất kỳ sự bất mãn nào, nhanh chóng sai đỡ Vương Tử Đằng đang hôn mê rời . Khương Quân Lan cũng chuẩn cùng Vương Tử Hào rời , nhưng Diệp Sở gọi .
Thân thể Khương Quân Lan run lên, cẩn thận về phía Diệp Sở: “Có… chuyện gì ?”
Lúc cô thực sự sợ hãi, Diệp Sở chỉ bối cảnh phi phàm, còn thực lực đáng sợ đến . Nếu đối phương , chẳng thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ bất cứ lúc nào . Thật may mắn là đây từng hết đến khác tự tìm đường c.h.ế.t đối phó với Diệp Sở.
Giọng của Diệp Sở bình thản: “Về với Khương Hải Phong, đừng giở mấy trò vặt vãnh lưng nữa, sự kiên nhẫn của là giới hạn.”
Thân thể Khương Quân Lan run lên, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, vội vàng gật đầu: “… .”
Nói đoạn dám nán lâu, nhanh chóng rời khỏi phòng bao. Diệp Sở vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của đối phương, tia hoảng loạn nắm bắt rõ ràng. Trong lòng tám phần chắc chắn, chuyện của Lạc Thiên Tuyệt phần lớn liên quan đến Đại phòng.
Trong lòng hừ lạnh, nghĩ bụng cơ hội sẽ dạy cho Đại phòng một bài học.
“Diệp thần y, thật xin , thực sự tên hỗn xược mạo phạm ngài.” Vương Tam Thông áy náy .
Sớm như , ông tuyệt đối sẽ đưa của Vương gia đến gặp Diệp Sở.
“Không .” Diệp Sở xua tay: “Ông cũng cố ý, chúng ăn cơm .”
Vương Tam Thông gật đầu, lập tức cùng Diệp Sở dùng bữa.
Bên , Vương Hách Niên khỏi phòng bao, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Mau đ.á.n.h thức tên hỗn xược dậy cho .” Ông gần như nghiến răng nghiến lợi: “ rốt cuộc là chuyện gì?”
Lần những nịnh nọt nhân vật lớn, ngược còn đắc tội với đối phương. Nghĩ đến là tức.
“Ông nội, cần đ.á.n.h thức cả, cháu… cháu nguyên do trong đó.” Vương Tử Hào cẩn thận lên tiếng.
Giọng Vương Hách Niên lạnh lùng: “Nói.”
…