"Thế nào? Cô cho rằng đủ tư cách ?" Lư Minh hừ một tiếng.
Ôn Thời hừ lớn hơn: "Thôi nào, nghĩ ngu ? Anh giúp là vì sợ ảnh hưởng đến Giang lão sư chứ gì!"
"Cô!" Lư Minh tức đến đen mặt: " nên động lòng thương hại, đáng nên để cô tự sinh tự diệt!"
"Vậy mà còn bụng ghê, chắc là 'thánh mẫu' hiển linh?" Ôn Thời trợn mắt.
"Ôi trời!" Lư Minh nhảy dựng lên.
Bên cạnh, Giang Trì Ấp bất lực xoa trán: "Hai thể giải quyết vấn đề như hai trưởng thành não ?"
"Không!" Cả hai đồng thanh.
Nói xong, Ôn Thời thấy ngượng, gãi mũi: "Là châm chọc !"
" châm chọc cô lúc nào?"
" lúc nào..." Ôn Thời lập tức hiểu , đang đến vụ Lâm Tuyết Nhi.
Ho một tiếng, cô : "Chẳng chỉ là chuyện đẩy Lâm Tuyết Nhi khỏi dự án thôi ? Chuyện đúng là của . còn định giới thiệu cho cô vài công việc."
"Thật ?" Lư Minh nghi ngờ.
"Lừa gì!" Ôn Thời rút điện thoại , chụp màn hình danh bạ gửi cho Giang Trì Ấp.
Lư Minh thấy cô thái độ, bắt đầu cái khác về cô. Đại tiểu thư nhà họ Ôn thực kênh kiệu như tưởng...
vẫn buông tha: "Cũng điều đấy chứ!"
"Cái miệng thối của tử tế ! Cẩn thận đường trùm bao tải đấy!"
Thấy hai sắp choảng , Giang Trì Ấp vội can: "Chúng thể giải quyết chuyện ?"
Trong lòng Ôn Thời thấy đề nghị của Lư Minh cũng tồi. Lư Minh tuy đáng ghét nhưng năng lực bàn. Quan trọng nhất, họ là cùng một công ty, sợ phản bội. Hơn nữa, thể dạy dỗ Tiểu Mạnh. Đợi xử lý xong Lưu Mỹ Phi, Tiểu Mạnh cứng cáp thì "đá" cũng muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-42-hai-ben-cung-dien.html.]
Giang Trì Ấp tiếng lòng của Ôn Thời, thầm. là một "tra nữ" chính hiệu.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Lư Minh cũng tính toán riêng. Cô tiểu thư tự bỏ tiền đầu tư, diễn xuất lên trình, chắc chắn sẽ nổi. Một tay nắm Giang ảnh đế, tay còn nắm "Bình hoa" vô tận tài nguyên , chẳng sẽ thăng tiến vù vù?
Anh hắng giọng: " cũng chỉ nghĩ cho công ty thôi. Dù chúng cũng cùng một thuyền."
Ôn Thời cũng dịu giọng: "Nếu Minh đồng ý giúp thì còn gì bằng. Chỉ sợ là quản lý vàng, lo xuể..."
"Không , hiện tại bận lắm."
"Vậy cảm ơn Minh nhé?"
"Khách sáo, khách sáo." Lư Minh chìa tay .
Ôn Thời lập tức bắt tay .
Giang Trì Ấp thầm. Cảm giác như đang xem hai chính khách "mỗi một bụng mưu mô" đạt thỏa thuận.
Anh gõ bàn: "Giờ bàn cách giải quyết ?"
Lư Minh : "Ý của là nên đè chuyện xuống. Cô nghĩ ?"
"Nhà chắc sẽ giúp lên tiếng ." Ôn Thời lắc đầu.
Lư Minh thấy lạ: "Tại ?"
Ôn Thời tỏ nhẹ nhàng: "Anh Minh, kịch bản của em là ' thì về nhà thừa kế gia sản', thể nhờ gia đình giúp chứ?"
"Giỏi lắm." Lư Minh nhạt: "Không bàn nữa, sẽ trả tiền cho paparazzi."
Nhắc đến tiền, Ôn Thời lập tức tỉnh táo: "Trả tiền? Bao nhiêu?"
"Năm trăm nghìn. Có thể giảm một nửa."
Ôn Thời dứt khoát: "Giảm một nửa cũng trả!"
Lư Minh khuyên: "Có những khoản tiền chi, tiết kiệm bừa bãi sẽ sinh chuyện đấy!"