Những “đại sự” thế thể thiếu fan couple. Họ nhanh chóng soi “hint” trong bức ảnh.
[Nhìn kìa, bồn nước đủ gia vị. Ôn Thời nấu ăn, nhưng cô Giang Trì Ấp sẽ nấu cho cô . Hiểu chứ?]
[Phía hai quyển kịch bản. Chắc chắn một quyển là của Giang Trì Ấp!]
[Vậy xe của Giang Trì Ấp ? Hay là ngày nào cũng ở xe của Ôn Thời?]
Sau bữa ăn, Hồ Tiểu Ngọc chuẩn rời . Ôn Thời tiễn cô ngoài.
“Buổi biểu diễn chia tay của nhóm tớ sắp tập dượt . Cậu thời gian tham gia ?” Hồ Tiểu Ngọc nghiêm túc hỏi. “Tớ đồng ý là vì chuyện của Đường Thiệu Khả. Cậu giúp chúng tớ nhiều , dù tham gia cũng .”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Ôn Thời : “Quản lý của ? Tớ tham gia là vì lời mời của . Đã hứa thì thể nuốt lời?”
Nghe , Hồ Tiểu Ngọc xúc động ôm chầm lấy cô: “Hu hu, Tiểu Thời, tớ yêu quá!”
“Ê, đừng lau nước mũi lên áo tớ!”
Giang Trì Ấp thấy Hồ Tiểu Ngọc ôm mãi buông, bắt đầu thấy khó chịu. Anh bước tới, kéo cô : “Được đấy, ôm đến bao giờ nữa?”
Bị kéo , Hồ Tiểu Ngọc liếc một cái. Cô ngốc mà nhận đang ghen.
Không ôm , cô nắm tay Ôn Thời: “Tiểu Thời, rảnh thì đến thăm tớ nhé. Tớ nấu đồ ăn ngon cho .”
Ôn Thời đang kiểm tra vai áo, loáng thoáng đồ ăn liền gật đại: “Ừ, thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-183-su-co-dua-hoi-on-thoi-bat-nat-nguoi-khac.html.]
Hồ Tiểu Ngọc lập tức vui vẻ, liếc mắt đầy khiêu khích về phía Giang Trì Ấp rời .
Giang Trì Ấp lúc mới hiểu cảm giác "dựa khác bắt nạt" là thế nào. Tốt thật, cô dám lườm cả !
“Cô gì thế?” Ôn Thời mơ hồ hỏi.
Anh cúi xuống cô, dịu dàng: “Không gì, cô chỉ linh tinh thôi.”
Ôn Thời cảm thấy đồng ý điều gì đó, nhưng thấy chắc chắn như , cô cũng gật đầu: “Ra .”
Buổi chiều, họ một cảnh ngoại cảnh. Lục Dao che mặt bằng một lớp lụa trắng, một tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng xuống thị trấn bên .
“Mạng sống của tất cả dân nơi đây là của ngươi. Không ai thể ngăn cản ngươi.” Giọng cô lạnh như băng.
Trong mắt Huyền Linh lóe lên tia m.á.u khát máu, nhưng lệnh của chủ nhân, vẫn yên.
Lục Dao hài lòng, tiếp: “Đợi đến khi ngươi gần hồi phục, sẽ xuất hiện ngăn cản ngươi. Lúc đó, ngươi cần nương tay, càng náo loạn càng .”
“Nếu chủ nhân thương thì ?”
Cô đầu , ánh mắt như băng giá: “Chỉ dựa ngươi, vẫn đủ để tổn thương ! Ngươi chỉ cần gây náo loạn thật lớn, còn , tự lo liệu.”
Huyền Linh cô một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu: “Thuộc hạ nguyện vì chủ nhân vượt lửa băng sông!”
“Tốt, , g.i.ế.c sạch bọn chúng!”