Đợi mãi thấy Ôn Thời , Giang Trì Ấp đoán cô thứ gì đó giữ chân. ngờ "thứ đó" là một đàn ông đang ôm cô.
Nói tức giận là dối. Chính còn ôm cô mấy !
“Anh đó gì, mau kéo giúp em!” Ôn Thời hét lên.
Thấy vẻ mặt chán ghét của cô, mặt Giang Trì Ấp mới giãn một chút. Anh bước tới, túm cổ áo Dịch Hàn lôi .
Dịch Hàn Ôn Thời đầy tủi : “Em thể cún con của chị ?”
Ôn Thời đang chỉnh áo thì khựng , ngơ ngác Dịch Hàn, sang Giang Trì Ấp: “Anh... gì ?”
“Không gì hết!” Giang Trì Ấp mặt tối sầm. “Em cũng thấy!”
Dịch Hàn gào lên: “Chị ơi, em là cún con của chị mà!”
Lần thì Ôn Thời rõ mồn một. Cô ngẩn một lúc phá lên : “Haha, say đến mức nhận là chó ?”
Giang Trì Ấp trong hai ai mới là bình thường.
Anh đẩy Dịch Hàn tường nắm tay Ôn Thời kéo .
“Để …” Ôn Thời ngoái , thấy Dịch Hàn mắt rưng rưng như một chú cún bỏ rơi, cô nhịn .
“Chó nhà khác, cần em lo!” Giang Trì Ấp nghiến răng.
Ôn Thời bật : “ nhà em nuôi chó .”
Nói xong, cô thấy Giang Trì Ấp lườm . Cô chợt nhớ , từng "cún thì cún, em thích là "...
‘Thế chẳng cũng một con ch.ó ?’
‘Không lẽ giận vì Dịch Hàn cũng chó của ?’
Vừa khỏi sảnh tiệc, chị quản lý của Dịch Hàn chạy tới.
“Dịch Hàn đang ở chỗ nhà vệ sinh đấy.” Ôn Thời .
Chị Khúc vội hỏi: “Cậu ... gì quá đáng chứ?”
“Không, chỉ nhận là cún con thôi, đáng yêu phết.” Ôn Thời .
Chị Khúc ngượng chín mặt. Giang Trì Ấp kéo tay Ôn Thời , quên ném một câu lạnh lùng cho chị quản lý: “Quản chó nhà cô cho cẩn thận!”
Chị Khúc hiểu ngay, gật đầu lia lịa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-157-chu-cho-giu-lanh-tho.html.]
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Trên xe, thấy Giang Trì Ấp vẫn im lặng, Ôn Thời nhịn : “Vẫn giận ?”
“Anh giận.”
“Mặt thế mà bảo giận?”
“Vậy em xem giận vì điều gì?”
Ôn Thời rơi bẫy của , hừ một tiếng.
Thấy như , cô nhịn : “Em cũng dẫn Dịch Hàn về .”
“Em ?” Anh trừng mắt.
“Không .” Cô lẩm bẩm, “Một đủ mệt .”
“ !” Anh chọc trán cô. “Không nghĩ đến, cũng !”
Ôn Thời bật : “Rồi, em , chó lớn cũng ý thức lãnh thổ.”
Giang Trì Ấp lườm cô, nhưng khóe môi cong lên. Anh nắm lấy tay cô, đan những ngón tay .
Nghe tiếng lòng của cô, nụ của lập tức tắt ngấm. Cô cũng khen khác đáng yêu! Sự đáng yêu của cô thật rẻ mạt!
Ôn Thời cảm nhận tay siết chặt, cô ngước lên, thấy vẻ vui, bèn đưa tay xoa đầu : “Sao dỗi thế!”
Hôm nay tóc vuốt keo cẩn thận, cô xoa rối tung lên, trông càng thêm phần phóng khoáng, quyến rũ.
Anh vuốt tóc, cố nén , nhưng vành tai đỏ ửng.
‘Có lẽ chó lớn cũng thích xoa đầu.’ Ôn Thời thầm.
Đi một đoạn, cô mới thấy gì đó .
“Giang lão sư, nếu xuống xe, em sắp về đến nhà đấy.”
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn: “Anh là thuận đường mà.”
Khi xe dừng cửa nhà họ Tống, vẫn ý định rời .
“Đừng là về nhà cùng em nhé?” Ôn Thời hỏi.
Giang Trì Ấp đáp: “Anh cũng ở đây.”
“Cái gì?”