Ôn Thời vây trong vòng tay của Giang Trì Ấp, cách gần đến mức thể thấy tiếng tim đập của .
Lần thì sợ, nhưng , cô xác định Giang Trì Ấp chỉ là con hổ giấy, sẽ gì cô thật .
Cô quyết định sẽ "chơi" tới cùng. Lần , cô hề né tránh, mà thẳng mắt , thách thức: "Em xem Giang lão sư định giúp em im miệng thế nào."
Trong lòng cô, ngoài chút căng thẳng, còn cả một sự mong đợi thầm kín.
Giang Trì Ấp chỉ thấy cô đang giận dỗi.
"Lá gan của Ôn lão sư ngày càng lớn nhỉ." Anh từ từ cúi xuống.
Ôn Thời thấy khuôn mặt ngày càng gần, vô thức nín thở, nhắm mắt .
vì một nụ hôn, cô cảm thấy môi hai ngón tay bóp nhẹ.
Cô mở bừng mắt, thấy Giang Trì Ấp đang dùng ngón tay véo môi , mặt cợt nhả.
"GIANG TRÌ ẤP!" Ôn Thời tức điên, gạt tay .
Giang Trì Ấp lùi , hỏi: "Ôn lão sư, em đang tức giận vì điều gì thế? Vì hôn em ?"
Ôn Thời lườm , liếc nhanh bảng hiển thị tầng, bất ngờ lao tới, đẩy mạnh góc thang máy. Không để kịp phản ứng, một tay cô túm cổ áo , tay giữ chặt gáy, kiễng chân, áp môi lên môi .
Một nụ hôn mạnh bạo và vụng về. Cô thậm chí còn cảm nhận vị m.á.u tanh nồng khi môi hai va . điều đó ngăn cảm giác mềm mại và dòng điện chạy rần rần khắp cơ thể.
Anh theo bản năng định đáp , sâu thêm nụ hôn.
ngay lúc đó, cô đột ngột buông . Cửa thang máy mở từ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-150-hon-xong-roi-chay-that-kich-thich.html.]
Ôn Thời lùi , một tay chạm lên môi , tay điên cuồng nhấn nút thang máy lên tầng thượng, tinh quái: "Khuyên Giang lão sư lên sân thượng hóng gió cho hạ hỏa."
Trước khi cửa thang máy đóng , còn kịp thấy cô gửi cho một nụ hôn gió.
Giang Trì Ấp đập tay cửa thang máy, nghiến răng ken két: "Ôn Thời!"
Bên ngoài, Ôn Thời tựa lưng tường, tim đập loạn xạ, tay chân run rẩy.
Hôn xong chạy, quả nhiên là kích thích tột độ!
Sáng hôm , cô bước phòng tắm và phát hiện môi sưng vù, bên trong còn một vết bầm. Lúc cô mới bắt đầu thấy sợ.
Trời ơi! Hôm nay đối mặt với Giang Trì Ấp thế nào đây!
Đến giờ hẹn, Tiểu Mạnh thấy sếp đeo khẩu trang kính râm, lén lút như ăn trộm.
"Sếp sợ paparazzi ? An ninh ở đây lắm."
Ôn Thời thầm nghĩ: 'Cậu gì chứ, sếp của đang sợ chính nghệ sĩ đấy!'
Lên xe, cô thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Mạnh nhịn hỏi: "Sếp, chuyện gì ?"
"À..." Ôn Thời ngập ngừng, "Nếu chị 'tấn công' Ấp ca của thì ?"
"CÁI GÌ CƠ?" Tiểu Mạnh hét lên, suýt nữa thì đạp nhầm chân ga. Cậu cô từ đầu đến chân, "Hai cãi ? Sếp gì? Kết quả thế nào?"
Ôn Thời sờ lên môi , buồn bã: "Coi như là lưỡng bại câu thương."
Tiểu Mạnh vết sưng môi cô khi đến phim trường, chỉ đập đầu tường.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Cậu thật ngốc! "Lưỡng bại câu thương" theo cái nghĩa ? Ai dạy sếp dùng thành ngữ kiểu đó trời!!!