Âm Thọ Thư (Âm Dương Quỷ Dị Lục) - 253

Cập nhật lúc: 2025-03-22 22:00:06
Lượt xem: 3

Trong đại điện, bóng ma lởn vởn khắp nơi. Tiểu Miên Hoa và Mặc Ly đều co rúm vào góc, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, sợ làm kinh động lũ quỷ hoang lang thang. Trong tiếng hát ma quái kéo dài của bài ca tang lễ, từng con quỷ hoang bị thu hút đến. Thêm vào đó, Nhậm Thanh đã mặc cho xác c.h.ế.t một bộ áo thọ bằng giấy đơn sơ, đốt hương bày bàn, trông như đang cử hành tang lễ. Những hồn ma mờ mịt, đờ đẫn dần dần bị thu hút lại gần. Cuối cùng, chúng vây quanh xác chết, số lượng ngày càng đông.

Nhậm Thanh lạnh lùng quan sát cảnh tượng này, lần đầu tiên nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, thấy lũ quỷ hoang vây quanh "người chết". Hắn giơ chiếc trống nhỏ lên, gõ mạnh một cái.

"Âm nhân lên đường!"

"Dương nhân tránh xa!"

Đùng đùng đùng—

Ba tiếng trống trầm đục, âm u vang lên như tín hiệu báo hiệu. Đám quỷ hoang đang tụ tập quanh xác c.h.ế.t bỗng trở nên điên cuồng, phấn khích. Chúng gào thét những tiếng kỳ quái, giơ tay kéo lê xác chết, cố gắng lôi kẻ c.h.ế.t mới này ra khỏi thân xác. Nhưng Nhậm Thanh, người đã chuẩn bị sẵn từ trước, khi thấy một bóng đen bị lũ quỷ hoang lôi ra, lập tức xông lên. Tay phải hắn dính đầy tro hương, siết chặt lấy bóng đen đó. Tay trái cầm chiếc bình đen đã mở nắp, kéo lê bóng đen nhét vào bình.

Bóng đen cố gắng chống cự. Nhưng sức lực của nó quá yếu ớt, bảy chiếc đinh đã ghim chặt thất phách của xác chết, nó gần như bị Nhậm Thanh nhét vào bình đen một cách dễ dàng.

Rầm!

Nắp bình đen đóng lại, lão quỷ ngàn năm đã bị thu phục hoàn toàn. Nhậm Thanh lấy ra sợi dây đỏ, dùng nó quấn quanh chiếc bình đen nhiều vòng, phong kín mọi khả năng lão quỷ trốn thoát. Những hồn ma xung quanh bị động tĩnh đột ngột này làm hoảng sợ, vội vã bỏ chạy, biến mất khỏi đại điện.

Nhậm Thanh không để ý, hắn bắt đầu xử lý xác chết. Cách xử lý cũng đơn giản, linh hồn ác quỷ đã bị thu phục, xác khô này giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng. Hắn lê bước thân thể đầy thương tích, cùng Mặc Ly kéo xác khô ra ngoài đại điện. Khi ánh trăng chiếu lên cái xác đã trống rỗng này, thay vì trở nên hung dữ, nó lại bốc lên mùi hôi thối khét lẹt. Mặc dù ánh trăng lạnh lẽo, không hề có chút nhiệt độ nào, nhưng xác khô đã chôn vùi ngàn năm trong quan tài dưới ánh trăng bắt đầu thối rữa với tốc độ chóng mặt. Từng giọt nước thối chảy ra trên sân, thấm vào đất. Cuối cùng, toàn bộ xác khô ngàn năm đã tan rã trong sân, không còn lại cả xương cốt. Chỉ còn lại trên nền đất ẩm ướt hôi thối một đồng tiền cổ kỳ dị.

Nhìn thấy đồng tiền này, ánh mắt Nhậm Thanh chợt co lại.

"... Thật sự có đồng tiền."

Dù đã biết trước kết quả, nhưng khi thực sự nhìn thấy đồng tiền trên xác khô ngàn năm, tâm trạng Nhậm Thanh vẫn trở nên nặng nề. Hắn cẩn thận nhặt đồng tiền lên, lau sạch vết bẩn, đặt nó lên lòng bàn tay. Đồng tiền này không khác gì đồng tiền lấy được từ thủy quỷ trong giếng. Trên đồng tiền cổ bị rỉ xét, vài đường nét kỳ quái nguệch ngoạc.

Nhậm Thanh lẩm bẩm: "Rốt cuộc là thứ gì đang phân tán những đồng tiền này?"

Làm như vậy có ý nghĩa gì?

Cô gái nhìn quanh, nói: "Về nhà trước đi, vết thương của cậu cần được xử lý."

Đã lấy được đồng tiền, thu phục lão quỷ ngàn năm, ngôi đạo quán đổ nát này không còn lý do để ở lại. Cô gái thúc giục Nhậm Thanh rời đi. Khi làm mồi nhử bức tượng thần bị chặt đầu, Nhậm Thanh đã bị thương nặng, chân hơi khập khiễng. May mắn là vết thương trên đầu gối đã đóng vảy, hắn có thể tự mình lê bước xuống núi. Nhưng cảm giác đau đớn khi vết thương bị kéo căng khiến hắn rất khó chịu.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/am-tho-thu-am-duong-quy-di-luc/253.html.]

Khi trở về căn nhà bê tông trên đường Công viên, đã là bốn giờ sáng. Cô gái bật đèn trong nhà, lấy ra nước oxy già và cồn iot, bắt đầu rửa vết thương cho Nhậm Thanh. Hầu hết các vết xước trên người hắn không nghiêm trọng, chỉ là trầy da. Bôi cồn iot là đủ. Nhưng vết thương trên đầu gối phải lại khá nặng, sau khi rửa sạch bằng oxy già, phát hiện một mảnh thịt nhỏ đã bị mất. Còn có cát bụi lẫn trong đó, khi dùng tăm bông thấm oxy già rửa sạch, cảm giác đau đớn khi thịt bị lật khiến Nhậm Thanh phải hít hà.

"Vết thương khá nặng, nhưng tốc độ đóng vảy của cậu hơi nhanh," cô gái vừa xử lý vết thương vừa tò mò. "Bình thường, để đóng vảy như thế này, phải mất hơn chục tiếng. Cậu mới chỉ vài tiếng, vết thương đã đóng vảy hoàn toàn..."

Sau khi rửa sạch vết thương, Mặc Ly lấy băng gạc và băng dính, băng bó vết thương cho Nhậm Thanh. Động tác của cô rất vụng về, băng gạc và băng dính quấn lệch lạc. Nhưng ít nhất cũng che được vết thương.

"Tiếp theo hãy yên tâm dưỡng thương đi," cô gái nói sau khi băng bó xong, thu dọn đồ đạc đứng dậy. Cô cất chiếc hộp thuốc gia đình đơn giản vào gầm giường của Nhậm Thanh, nhét tất cả băng gạc, băng dính, oxy già vào trong.

"Tôi đi xem TV đây, cậu có việc gì thì gọi tôi."

Vừa trải qua nguy hiểm c.h.ế.t người, đối mặt với lão quỷ ngàn năm, nhưng trên mặt cô gái không hề có chút mệt mỏi. Sức sống mãnh liệt này khiến Nhậm Thanh cảm thấy ghen tị.

Nhậm Thanh nhìn cô và Tiểu Miên Hoa rời đi, thở dài.

"Thôi, ngủ trước đã."

Nhìn căn phòng lạnh lẽo, Nhậm Thanh tắt đèn, đặt lưng xuống giường. Hắn quá mệt, thậm chí không còn sức để dọn dẹp phòng. Đấu tranh sinh tử với tà ma, lại còn đạt được thỏa thuận nào đó với tà thần, tiêu hao hết sức lực, giờ chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Những thứ khác, tạm thời không cần quan tâm nữa.

Trong căn phòng tối đen, Nhậm Thanh nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mơ màng không biết bao lâu, hắn cảm thấy có động tĩnh gì đó bên cạnh. Như có thứ gì đã đến bên giường hắn. Là con quái vật bí ẩn muốn moi nội tạng hắn chăng? Nhậm Thanh mệt mỏi đến mức không buồn mở mắt. Dù sao cũng không thể phản kháng... Ý nghĩ lạnh lùng này hiện lên, Nhậm Thanh thậm chí quên cả sợ hãi. Hắn lại chìm vào giấc ngủ, bóng tối nhấn chìm ý thức.

Giấc ngủ mê man này dường như kéo dài rất lâu. Cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, rất thân thuộc, rất quen, nhưng lại khiến trái tim hắn đau nhói không rõ lý do.

Nhậm Thanh mơ màng, như thấy một khuôn mặt dịu dàng, thân thiện.

Đó là...

"Mẹ?"

Nhậm Thanh ngây người mở mắt, ngồi dậy trên giường, phát hiện gối đã ướt đẫm nước mắt. Hắn ngây người quay đầu, nhìn về phía căn phòng, chạm mắt với cô gái vừa bước vào.

Cô gái tên Mặc Ly, vẻ mặt ngơ ngác.

"Cậu gọi tôi là gì?" Cô gái mặt mày kinh ngạc, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Loading...