Âm Thọ Thư (Âm Dương Quỷ Dị Lục) - 222
Cập nhật lúc: 2025-03-22 21:47:08
Lượt xem: 1
Còn Nhan Thanh uống rượu thuốc, cảm thấy một luồng sức mạnh lạnh lẽo lan tỏa khắp người.
Rượu thuốc ngâm quỷ dữ này, lạnh thấu xương.
Khi Nhan Thanh uống xong, liền thấy trong vạc tro hương từ từ mọc lên hai cây hồn hương.
Tổng cộng ba cây hồn hương, yên lặng đứng đó.
Sức lực của cậu dường như tăng lên nhiều, hẳn sẽ không như trước đây, dùng một chút âm khí trong người là kiệt sức.
"Đi thôi," Nhan Thanh bận rộn xong, nói ngắn gọn.
Màn đêm bao trùm thành phố, xe máy của Mặc Ly chở hai người một chó rời khỏi khu dân cư cũ đường Công Viên, hướng về phía núi non bên ngoài Nguyệt Chiếu.
Xe máy của Mặc Ly kiểu dáng rất lạ, hoàn toàn khác với loại xe máy Nhan Thanh từng thấy ở quê.
Yên xe cong, tay lái cũng cong, thân xe trông rất nặng nề, giống như một kẻ béo đang ngồi xổm. Tiếng động cơ ầm ầm, đèn xe cũng sáng hơn xe máy ở quê.
Ngồi trên xe, Nhan Thanh cảm thấy tai mình sắp bị tiếng động cơ làm điếc, rất ồn.
Xuống xe, Nhan Thanh không nhịn được nói: "Xe máy của cậu kỳ lạ quá."
Cậu lần đầu thấy loại xe máy kiểu này, trông rất nặng nề, hào nhoáng, tiếng động cơ lại ồn như vậy.
Cậu còn tưởng xe máy đều là loại thùng xăng đỏ, có bàn đạp, kiểu dáng vuông vức.
Mặc Ly lườm cậu một cái: "Harley vốn ồn như vậy, cậu phải quen đi."
Xe máy dừng trên con đường đất tối tăm, Mặc Ly chỉ lên đỉnh núi: "Từ đây lên là đạo quán đó, tôi từng đến một lần, mấy đạo sĩ trong đó không có bản lĩnh gì, không phải người tu đạo, bà lão nói họ trước đây là trộm mộ, chạy lên núi trốn nạn."
Mặc Ly đậu xe xong, bước xuống yên xe, nói với Nhan Thanh: "Đi thôi, tôi đi cùng cậu lên."
Trong núi hoang vắng, gió đêm thổi qua.
Xa xa trong rừng, vang lên những tiếng kêu quỷ dị chói tai.
Đó là tiếng chim chóc, thú rừng trong rừng núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/am-tho-thu-am-duong-quy-di-luc/222.html.]
Có tiếng giống quỷ khóc, có tiếng giống trẻ con khóc, vang lên trong rừng hoang, vô cùng rợn người.
Nhưng trên ngọn núi có đạo quán hoang này, lại lạnh lẽo yên tĩnh, ngay cả tiếng dế khắp nơi cũng biến mất.
Trong gió đêm, trên núi này chỉ có tiếng của hai người họ.
Nhan Thanh kinh ngạc nhìn Mặc Ly, nhưng cũng không nói gì.
Là con gái Lục Thẩm, chắc chắn cũng có bản lĩnh.
Nhưng Mặc Ly lại rất nghi hoặc với cậu: "Lần này cậu không mang bù nhìn sao?"
Lần trước Nhan Thanh đi bắt quỷ mang theo bốn bù nhìn áo tơi, đây là điều Mặc Ly biết.
Trên đường núi tối đen, Nhan Thanh cầm đèn pin lắc đầu: "Bù nhìn không phải lúc nào cũng cần, hơn nữa trong sổ tay Lục Thẩm nói thứ trong đạo quán này chỉ cần Thất Tinh Đinh là được, còn đặc biệt dặn không được mang bù nhìn."
Lời Nhan Thanh khiến cô gái giật mình.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Thất Tinh Đinh? Đó không phải dùng để đối phó cương thi sao?"
Cô gái kinh ngạc nhìn lên đạo quán, nói: "Không phải đi bắt quỷ?"
Nhan Thanh lắc đầu: "Ngoài bù nhìn, thứ tôi có thể mang đều mang hết, lên đó tùy cơ ứng biến thôi."
Nghe nói đạo sĩ trong quán này trước đây là trộm mộ, cậu lờ mờ hiểu ra điều gì đó.
Trộm mộ thường xuyên xuống mộ, mở quan tài, thường nhiễm âm khí thi khí, thậm chí có thể vô tình trúng thi độc. Những kẻ trộm mộ này, sau khi c.h.ế.t rất dễ biến thành cương thi.
Không trách Lục Thẩm bảo cậu mang Thất Tinh Đinh.
Nhưng từ đạo quán này trở đi, những thứ Lục Thẩm viết trong sổ tay cũng càng ngày càng mơ hồ đơn giản.
Sau khi đến giếng nước Ba Nam Lộ, Nhan Thanh thậm chí phát hiện ghi chép trong sổ tay và thực tế có sai lệch lớn.
Giờ đây, cậu chỉ coi cuốn sổ tay đó là tham khảo, không định tin nữa.
Ngoài bù nhìn Lục Thẩm đặc biệt dặn không được mang, Nhan Thanh chuẩn bị hết những thứ có thể mang, túi vải đầy ắp.