Âm Thọ Thư (Âm Dương Quỷ Dị Lục) - 144
Cập nhật lúc: 2025-03-21 23:43:32
Lượt xem: 6
Trong sương mù, chiếc bè giấy mỏng manh từ từ trôi tới.
Người phụ nữ trung niên gầy gò, mệt mỏi nằm trên bè giấy, hơi thở yếu ớt.
Nhìn thấy chiếc bè này, cậu thiếu niên vô cùng kích động.
Khi bè giấy cập bờ, hắn vội vàng đỡ Lục Thẩm yếu ớt xuống thuyền.
"Lục Thẩm!" Trên mặt Nhâm Thanh, nở nụ cười.
Dù sự tự tin của Lục Thẩm khiến hắn tin rằng bà ta sẽ không bị đám quỷ trắng kia lôi đi. Dù sao Lục Thẩm còn chưa truyền thụ bản lĩnh cho hắn, chắc chắn sẽ không hy sinh bản thân.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy Lục Thẩm trong khoảnh khắc này, tảng đá trong lòng hắn mới thật sự rơi xuống.
Nhâm Thanh siết chặt bàn tay gầy guộc như móng gà của Lục Thẩm, hoàn toàn không sợ người phụ nữ đã c.h.ế.t từ lâu này.
Lục Thẩm mệt mỏi nhìn quanh, hỏi: "Cha cậu đi rồi sao..."
Trong sương mù, trống rỗng.
Lục Thẩm đối với việc Nhâm Kiếm Phi rời đi, không hề kinh ngạc.
Bà ta yếu ớt ngồi xuống đất, lẩm bẩm: "Ông ta chịu đi, chắc là cũng mang theo t.h.i t.h.ể mẹ cậu rồi chứ?"
Nhâm Thanh gật đầu: "Ông ta mang đi rồi, nói từ nay về sau sẽ không đến quấy rầy ta nữa..."
Nhâm Thanh lo lắng nhìn Lục Thẩm, lẩm bẩm: "Đi thôi Lục Thẩm, chúng ta về nhà."
Hắn định đưa Lục Thẩm về.
Nhưng người phụ nữ ngồi bệt trên đất, lại cười toe toét, lắc đầu.
"Lục Thẩm không về nữa, thằng bé, nơi này từ nay về sau là nhà của Lục Thẩm rồi."
"Thật ra Lục Thẩm đã c.h.ế.t từ lâu, chỉ là cố gắng không đi, bởi vì còn có oán niệm chưa xong. Giờ nghĩ lại, thật đáng tiếc..."
Ngón tay thô ráp, gầy guộc của người phụ nữ trung niên, siết c.h.ặ.t t.a.y cậu thiếu niên, bà ta lẩm bẩm: "Nếu lúc gặp cậu, Lục Thẩm không quá hung dữ thì tốt biết mấy..."
Trong không khí nổi lên luồng lạnh lẽo âm u, trong sương mù xung quanh xuất hiện những bóng đen mơ hồ.
Từng bóng đen âm u, khom lưng, lặng lẽ bao vây người sống trên bờ.
Sắc mặt Nhâm Thanh thay đổi: "Lục Thẩm..."
Hắn vô thức nắm lấy mặt nạ quỷ, không ngờ trong sương lại xuất hiện thứ kinh khủng.
Những thứ này tuyệt đối không phải hồn ma lang thang, chúng mang đến cho Nhâm Thanh cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Lục Thẩm phía sau, lại yếu ớt cười, lắc đầu: "Đừng sợ, thằng bé, chúng là trưởng bối của ta, trong đó có sư phụ ta, chúng đến đón ta."
Lục Thẩm đờ đẫn nhìn những bóng đen trong sương, nhìn những con quái vật kinh dị tỏa ra khí tức âm lãnh, bất tường, thần sắc lại có chút hoảng hốt, hoài niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/am-tho-thu-am-duong-quy-di-luc/144.html.]
"Hai mươi năm rồi, sư phụ đến đón ta..."
"Năm đó còn nói, ta sẽ không bước lên con đường giống nhau. Không ngờ, cuối cùng vẫn giống lão bà kia..."
Lục Thẩm lẩm bẩm nói, siết chặt Nhâm Thanh, kéo cậu thiếu niên ra phía sau.
Giọng nói dần khàn đi của bà ta, hạ thấp âm lượng, lẩm bẩm.
"Ta để đồ vật, giấu trong chiếc hộp dưới gầm giường."
"Sư phụ ta viết, ta viết... đều ở đó."
"Cậu cứ theo đó mà học..."
Lời nói của Lục Thẩm, khiến sắc mặt Nhâm Thanh đại biến.
"Lục Thẩm!"
Hắn lo lắng nói: "Bà không về với cháu, làm sao truyền thụ bản lĩnh cho cháu chứ!"
Hắn tưởng rằng Lục Thẩm ít nhất sẽ dạy hắn học xong bản lĩnh mới đi, nhưng...
Trong sương mù, trên khuôn mặt đen sạm của người phụ nữ trung niên, dần dần mọc lên những sợi lông đen.
Tai bà ta, trở nên dài nhọn, răng, bắt đầu trở nên sắc nhọn, đôi mắt cũng trở nên rợn người.
Bà ta chằm chằm nhìn Nhâm Thanh, nhe răng nanh như cưa, cười khẩy, nói: "Không sao đâu, thằng bé. Cậu thông minh như vậy, tự học, chắc cũng học được."
"Thật sự không học được, thì không cần quản, học được bao nhiêu hay bấy nhiêu..."
Lục Thẩm cười quỷ dị.
Trong sương mù cuồn cuộn, một con quái vật khom lưng, đen kịt, răng nanh nhọn hoắt, từ từ bước ra.
Nó chằm chằm nhìn người phụ nữ trên bờ, đưa tay ra.
Nhìn thấy con quái vật quen thuộc này, Nhâm Thanh kinh hãi toàn thân lạnh toát.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Biến Bà... hay nói đúng hơn, con quái vật kinh dị nghi là Biến Bà!
Nó gần như không khác gì Biến Bà, thân hình khom lưng, cơ bắp cuồn cuộn, toàn thân phủ đầy lông đen. Khác biệt duy nhất, là trên mặt con quái vật này vẽ những hoa văn sặc sỡ kỳ lạ, giống như một khuôn mặt quỷ sống động.
Nhâm Thanh khó tin nhìn về phía Lục Thẩm.
Máu thịt của đi âm, đối với quái vật là món ngon.
Máu thịt của Biến Bà, đối với quái vật cũng là món ngon...
Chẳng lẽ Biến Bà, là do đi âm biến thành?
Nhâm Thanh nhìn Lục Thẩm trên mặt mọc lên chút lông đen, đờ đẫn đưa tay về phía con Biến Bà kia.
"Sư phụ..."