Âm Thọ Thư (Âm Dương Quỷ Dị Lục) - 129:

Cập nhật lúc: 2025-03-21 23:37:29
Lượt xem: 0

"Cuối cùng cậu cũng biết rồi ha! Nhâm Thanh!"

"Ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi!"

Lý Hồng Diệp cười điên cuồng, ngọn gió lạnh lẽo cuốn lên trong văn phòng.

Tiếng cười của cô ta chói tai, sắc nhọn, điên loạn và rợn người.

Nhâm Thanh, người luôn thấy cô ấy cười tươi tắn, lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt kinh hoàng của cô gái.

Và có lẽ, đây mới là cảm xúc mà cô ấy nên có khi đối mặt với Nhâm Thanh, con trai kẻ thù!

Nhâm Thanh tuyệt vọng buông tay xuống, không định kháng cự.

Nhưng bóng ma trắng bệch kia lại chằm chằm nhìn hắn, cười lạnh.

"Vậy là bỏ cuộc rồi sao? Muốn kéo dài thời gian? Vậy ta sẽ chiều cậu... Làm bài lần cuối đi, Nhâm Thanh."

"Cậu không phải rất thích làm bài sao?"

"Thời gian làm một bài kiểm tra, đủ để bà cậu rời đi rồi."

Lý Hồng Diệp không lập tức g.i.ế.c Nhâm Thanh, ngón tay dài lạnh lẽo của cô ta nhẹ nhàng chỉ về phía bàn làm việc.

Trên bàn làm việc của thầy Cận, nơi Nhâm Thanh thường ngồi, có một bài kiểm tra toán đang nằm yên.

Giọng nói lạnh lùng của Lý Hồng Diệp như lưỡi d.a.o băng sắc nhọn, từ từ khứa vào trái tim Nhâm Thanh, mang đến nỗi đau lạnh lẽo khó tả.

"Làm bài lần cuối đi, khi cậu hoàn thành bài kiểm tra này, ta sẽ g.i.ế.c cậu, để cậu đoàn tụ với cha cậu..."

Sức mạnh lạnh lẽo lan tỏa, Nhâm Thanh gần như không thể kiểm soát được bản thân, lơ lửng tiến về phía trước.

Hắn cứng đờ ngồi xuống ghế của thầy Cận, cầm lấy giấy bút, nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra toán trước mắt.

Hai bàn tay lạnh lẽo từ phía sau vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy đầu Nhâm Thanh.

Giọng nói âm lãnh của cô gái vang lên bên tai hắn.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Bắt đầu đi, nhà toán học nhỏ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/am-tho-thu-am-duong-quy-di-luc/129.html.]

"Đây là môn toán mà cậu thích nhất đấy..."

Tiếng cười chế nhạo khiến trái tim Nhâm Thanh đau nhói.

Khuôn mặt hắn tái nhợt.

Môn toán mà hắn giỏi nhất, giờ đã trở thành lưỡi d.a.o mà cô gái kia dùng để chế giễu hắn. Người luôn khen ngợi hắn giỏi toán trước đây, chính là cô ấy...

Nhâm Thanh như trong mơ cầm bút lên, ngây ngô viết trên giấy kiểm tra.

Hắn gần như làm bài theo bản năng, những kiến thức rõ ràng trong ký ức liên tục hiện ra, khiến cây bút của hắn không ngừng di chuyển trên giấy.

Hai bàn tay lạnh lẽo đang nắm lấy đầu hắn, dường như đang xé rách, kéo giật trong não hắn, những cơn đau lạnh thấu xương thỉnh thoảng lại kéo giật cơ thể hắn.

Nhâm Thanh chợt hiểu ra.

Đây là sự tra tấn cuối cùng trước khi c.h.ế.t sao?

Tra tấn cơ thể hắn, chế nhạo lòng tự trọng của hắn, cuối cùng nghiền nát mọi thứ của hắn, rồi giẫm đạp lên...

Nhưng trong khoảnh khắc này, Nhâm Thanh ngây ngô, mê muội, thậm chí không còn để ý đến những cơn đau nhói trong cơ thể. Bị chế nhạo, giẫm đạp lên lòng tự trọng, cũng chẳng sao.

Hắn chỉ ngây ngô làm theo yêu cầu của cô gái, máy móc làm bài toán trên giấy kiểm tra.

Chỉ muốn hoàn thành yêu cầu của cô ấy, hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng trong đời.

Con người vô dụng ngoài việc thi cử, làm bài kia, có lẽ trong mắt cô gái, từ đầu đã là hình ảnh như vậy.

Một thằng ngốc, đần độn, chỉ biết làm bài...

Khuôn mặt Nhâm Thanh co giật, vẻ mặt sụp đổ, hiện lên một biểu cảm vừa khóc vừa cười xấu xí.

Chiếc mặt nạ kịch trên người hắn nhảy múa, bên tai dường như vang lên tiếng gào thét điên cuồng của những tà chủ.

Chúng dường như đang gào thét, bảo Nhâm Thanh đeo mặt nạ lên.

Nhưng Nhâm Thanh chỉ máy móc làm bài toán, phớt lờ tiếng gào thét của những tà chủ.

Cuối cùng, khi hắn hoàn thành bài toán cuối cùng, đặt cây bút xuống.

Nhâm Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng ma trắng bệch trong văn phòng.

Loading...